Vạn Vân Phỉ kể lại chi tiết những chuyện xui xẻo mà cô gái này gặp phải, quả thực khiến người nghe thương tâm đến rơi lệ. Nói đến cũng thật khéo, cô gái ấy chính là Điền Vũ Kha.
Theo lời của Dương Tam, dựa theo giá trị vận khí của Điền Vũ Kha, cho dù thực lực xuất sắc đến mấy cũng không thể nổi tiếng. Trừ khi cô ấy có thể gia tăng thêm một chút may mắn. Nhưng nếu cướp đoạt khí vận của người khác, chắc chắc sẽ phải trả một cái giá rất lớn. Dương Tam sẽ không vì một người xa lạ mà tùy tiện ra tay khiến bản thân phải chuốc lấy nghiệp nhân quả.
Vạn Vân Phỉ tiếp tục nói: “Tôi cảm thấy ý của mẹ Điền Vũ Kha là hy vọng cô ấy rút khỏi giới giải trí. Bà ấy muốn cô nói với Điền Vũ Kha một chút, để cô ấy sớm có thể từ bỏ.”
Dương Tam đã hiểu ý của Vạn Vân Phỉ: “Thế cũng được.”
Cô dừng lại một chút, nghi hoặc nói: “Loại chuyện này hẳn là có thể tùy tiện tìm một người nào đó ra mặt, đúng không?”
Vạn Vân Phỉ nói: “Nếu tìm người khác hợp tác diễn kịch, chẳng may sau này bị Điền Vũ Kha phát hiện, như vậy chẳng khác nào không ăn trộm được gà còn mất nắm gạo. Vì thế sau khi gặp mặt, cô có thể sử dụng một chút bản lĩnh để bọn họ tin tưởng cô. Dì Lý nói, nếu chuyện này thành công chắc chắn sẽ tặng cô một hồng bao thật to.”
Dì Lý trong miệng Vạn Vân Phỉ chính là mẹ của Điền Vũ Kha.
“Được.” Dương Tam không do dự liền đồng ý, việc này đối với cô chỉ là chuyện nhỏ.
Sau khi Vạn Vân Phỉ và Dương Tam thỏa thuận mọi chuyện liền nhanh chóng đến nhà họ Điền.
Lúc mẹ của Điền Vũ Kha: Lý Thiến nhìn thấy Dương Tam, ánh mắt bà hơi lóe, hiển nhiên không nghĩ đến đại sư mà Vạn Vân Phỉ mời đến lại là một cô gái trẻ tuổi như vậy. Còn trẻ như thế, có thể được việc thật sao? Vân Phỉ không bị gạt đấy chứ?
Dương Tam chỉ nhìn một cái liền đoán ra suy nghĩ của bà. Cô nhàn nhạt nói: “Hai mươi hai năm trước bà đã từng sảy thai, mất một người con trai.”
Cô nhìn thấy một anh linh nho nhỏ chạy xung quanh Lý Thiến.
Lý Thiến vẻ mặt khiếp sợ nhìn Dương Tam, chuyện sảy thai chỉ có bà và chồng biết, thậm chí lúc ấy bọn họ vẫn chưa đến thành phố R.
Dung mạo thanh thuần của Điền Vũ Kha cũng tràn đầy kinh ngạc: “Mẹ, mẹ từng sảy thai thật sao?”
Lý Thiến gật gật đầu, hốc mắt ửng đỏ: “Lúc đó sức khỏe của mẹ không tốt, không giữ được em trai con.”
Khóe miệng bà run run: “Không ngờ đại sư chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra.”
Sau chuyện này, thái độ của Lý Thiến đối với Dương Tam có sự thay đổi rất lớn, nhiều thêm vài phần tôn kính.
Dù sao cũng đã là chuyện của hơn hai mươi năm trước, không thể cứ mãi đau buồn không buông. Bà kéo con gái qua, nói:
“Đại sư, cô có thể xem giúp con gái tôi một chút không, xem thử con bé thích hợp làm công việc gì?”
Điền Vũ Kha cũng không nhận ra Dương Tam là cô gái mà cô ấy từng gặp vào buổi tối mấy ngày trước: dù sao khi đó trời tối đen như mực, cô ấy cũng không giống như Dương Tam, có khả năng quan sát sự vật ngay cả trong bóng tối
Chỉ là khi con ngươi màu xanh lục kìa nhìn về phía bên này, Điền Vũ Kha bất giác cảm thấy khẩn trương.