Tuy rằng Điền Vũ Kha đã chuẩn bị tốt tâm lý, nhưng khi nghe thấy những lời này, cô ấy vẫn bị đả kích, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Khóe miệng Dương Tam nhếch lên, nói: “Sở dĩ cô ta vẫn luôn giúp đỡ cô, cũng chẳng phải vì áy náy mà là muốn không ngừng hấp thu vận khí cuồn cuộn trên người cô mà thôi.”
Điền Vũ Kha thống khổ nhắm mắt lại, bởi vì lúc trước Dương Tam có những hành động vô cùng kỳ quái, nên cô ấy càng tin vào những gì Dương Tam nói. Càng thêm tin tưởng, cô ấy lại càng thêm thống khổ. Điền Vũ Kha vốn cho rằng Tề San là người bạn tốt nhất của mình, từ trước đến nay đều vô cùng cảm kích sự giúp đỡ của cô ta, không ngờ rằng bạn tốt trong mắt mình lại là ngọn nguồn của mọi đau khổ.
Đoạt Vận Bình vẫn còn sót lại những mảnh nhỏ, bất luận thế nào thì chắc chắn Dương Tam cũng muốn lấy lại nó. Nếu không đến lúc có chuyện gì xảy ra, cô chắc chắn sẽ bị liên lụy.
Điền Vũ Kha nói: “Bây giờ tôi nên làm như thế nào?”
Dương Tam đáp: “Tôi đã lấy mảnh ghép kia ra khỏi khung ảnh, khí vận của cô sẽ chậm rãi khôi phục, chẳng qua là không thể giống như trước đây. Cô và người bình thường sẽ không có gì khác biệt, trừ phi cô hành thiện tích đức nhiều hơn.”
Mí mắt Điền Vũ Kha rũ xuống: “Như vậy thì tốt.” Chỉ cần có thể khôi phục trở lại như người bình thường, cô đã mãn nguyện rồi.
Cô ấy lại nhìn về phía Dương Tam: “Còn mảnh nhỏ còn lại, cô có cần tôi lấy lại không?” Điền Vũ Kha biết chắc chắn cô ấy không phải người duy nhất bị hại.
Dương Tam chớp mắt nói: “Không cần, tôi sẽ tự mình đi lấy.”
Nếu Điền Vũ Kha hành động, chắc chắn sẽ rút dây động rừng.
Trong lòng Điền Vũ Kha vô cùng nghẹn khuất. Trong mắt người khác, Tề San là một người bạn vô cùng nhiệt tình. Nếu cô ấy đem sự thật nói ra, chắc hẳn sẽ chẳng có ai tin tưởng. Nếu cô ấy với Tề San đoạn tuyệt quan hệ, chẳng lẽ cô ấy còn phải mang tiếng lấy oán trả ơn.
Dương Tam nói: “Yên tâm, cô ta sẽ phải lãnh hậu quả.”
Càng chiếm lấy những thứ không thuộc về mình, thì cái giá phải trả sẽ càng thê thảm.
Điền Vũ Kha gật gật đầu: “Tôi đã biết, cảm ơn đại sư.”
Biểu cảm của Dương Tam trở nên vô cùng nghiêm túc: “Kế tiếp sẽ là chuyện của tôi, tôi sẽ nhanh chóng lấy được mảnh nhỏ quan trọng trong tay cô ta.”
Điền Vũ Kha nói: “Nếu có gì cần tôi giúp đỡ thì đại sư cứ lên tiếng, không cần khách khí.”
Dương Tam nói thẳng: “Trước mắt cô cũng chẳng giúp được gì cả.”
Điền Vũ Kha: “…”
Lời này thật khiến cô ấy đau lòng!
Điền Vũ Kha đưa Dương Tam về nhà trước.
Dương Tam lấy mảnh nhỏ vừa thu được ở nhà Điền Vũ Kha ra, có mảnh nhỏ này trong tay, thông qua cảm ứng có thể dễ dàng tìm thấy mảnh nhỏ quan trọng kia.
Một lát sau, Dương Tam khẽ cau mày, thì ra mảnh nhỏ kia lại nằm trong tiểu khu. Xem ra là bị Tề San đặt ở nơi đó. Hơn nữa, cô còn cảm ứng được thêm một vài mảnh nhỏ khác.
Cô dán lên người mình một tấm bùa ẩn thân, sau đó một lần nữa quay trở lại tiểu khu kia.