Chạng vạng, khi Điền Vũ Kha đến nhà Dương Tam nhìn thấy Tiểu Kim thì không khỏi kinh ngạc.
Dương Tam bình tĩnh giới thiệu: “Đây là em trai (tiểu đệ) tôi, cô có thể gọi nó là Tiểu Kim.”
Điền Vũ Kha kinh ngạc nói: “Tôi còn tưởng đây là em gái cô.”
Cô ấy không biết tiểu đệ trong miệng Dương Tam là tiểu đệ theo đúng nghĩa đen, còn nghĩ rằng đây là em trai (đệ đệ) Dương Tam.
Tiểu Kim nghe đại nhân nhận mình là em trai, mặt mày tràn đầy hớn hở.
“Vậy Tiểu Kim, chúng ta cùng đi ăn thôi.”
Tiểu Kim rất xứng chức làm một em trai ngoan, mỗi ngày đều quét tước căn phòng vô cùng sạch sẽ. Dương Tam khẽ gật đầu, xem như là đồng ý.
Điền Vũ Kha chở hai người bọn họ đến nhà hàng mà bạn cô ấy đề cử. Trong phòng còn có bạn thân trong giới của Điền Vũ Kha: Tỉnh Vi Ninh, tính cách tùy tiện, xuất thân người mẫu, dáng người cao gầy, cũng có chút ít danh tiếng trong lành thời trang quốc tế.
Theo như lời của Điền Vũ Kha thì nhà hàng này là do Tỉnh Vi Ninh đề cử cho cô ấy.
Tỉnh Vi Ninh nhìn thấy bọn họ liền lộ ra nụ cười xán lạn, khi cô ấy cười rộ lên rất có sức hút, có thể khiến người khác không tự giác cong môi cười theo.
“Đây là vị đại sư mà cậu thường nhắc đến phải không?” Ánh mắt tò mò của Tỉnh Vi Ninh xoay chuyển xung quanh Dương Tam. Không thể trách tại sao Tỉnh Vi Ninh lại có biểu hiện như vậy, bạn tốt ở trước mặt cô ấy luôn tâng bốc Dương Tam, sắp nâng người ta lên đến tận trời. Bây giờ gặp mặt cảm thấy Dương Tam chỉ là một cô gái mi thanh mục tú, mềm mại như nước, hình tượng đại sư mà Tỉnh Vi Ninh tự bổ não trong nháy mắt tan thành mấy khói.
Nhưng dù vậy, Tỉnh Vi Ninh thật sự rất thích khuôn mặt của Dương Tam, khóe miệng tự giác nở nụ cười.
Dương Tam nhìn cô một cái, nói: “Hai ngày trước cô có vận may liên quan đến tiền tài.”
Tỉnh Vi Ninh lập tức kính nể, hôm trước đúng lúc cô tâm huyết dâng trào liền đi mua vé số, kết quả trúng thưởng một vạn năm nghìn tệ. Đối với cô ấy thì số tiền ấy không tính là nhiều nhưng quả thật là tiền tài đến bất ngờ.
Trên mặt Điền Vũ Kha lộ ra biểu cảm đắc ý: “Tớ nói không sai đúng không.”
Tỉnh Vi Ninh chọn mấy món chiêu bài hương vị không tồi mà trước đây cô ấy từng ăn, sau đó đưa thực đơn đến trước mặt Dương Tam. Dương Tam chọn móng heo sốt xí muội, thịt chiên xào dứa, bồ câu non kho tàu.
Điền Vũ Kha đã khá quen thuộc với Dương Tam, nên cũng biết rõ sức ăn của cô, bèn chọn thêm năm món. Cuối cùng bàn bọn họ bốn người liền gọi đến mười mấy món ăn.
Tỉnh Vi Ninh vốn còn ngạc nhiên không hiểu tại sao Điền Vũ Kha lại gọi nhiều món ăn như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Dương Tam một mình giải quyết hết đống thức ăn liền hiểu ra. Đều là con gái với nhau, tại sao cô ấy ăn nhiều như vậy mà vẫn gầy nhỉ?
Dương Tam tiếp tục ăn thêm món tráng miệng, sau đó nhàn nhạt nói: “Đại khái là đã no được khoảng bảy phần.”
Khóe miệng Tỉnh Vi Ninh khẽ run: Ít nhất Dương Tam cũng ăn gấp ba lần cô ấy, thế mà chỉ no bảy phần?