Trong số những người có mặt ở đây, có một em gái bước lên hỏi Dương Tam với ngữ điệu cung kính: “Thật không biết khi nào mưa sẽ tạnh ạ?”
Dương Tam nhìn lên đám mây đã không còn nhìn thấy bóng dáng Lôi mẫu, liền đáp:
“Khoảng nửa giờ nữa mưa sẽ tạnh.”
Nửa giờ sau, mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đang ló dạng, hoàn toàn tâm phục khẩu phục. Không muốn phục cũng không được a!
Em gái Bạch Đồng: người vừa hỏi Dương Tam khi nào mưa tạnh trước khi rời đi còn trao đổi số điện thoại với Dương Tam, bày tỏ cô ấy nhất định sẽ xem những tập có sự xuất hiện của Dương Tam.
Phó đạo diễn mỉm cười lấy hợp đồng ra, chuẩn bị đưa cho Dương Tam ký tên. Tuy rằng Dương Tam chỉ ghi hình hai kỳ nhưng cũng phải ký hợp đồng chính thức. Cô đọc nhanh như gió, có lẽ vì có khả năng dự báo thời tiết nên thù lao của cô nhiều hơn so với tưởng tượng, là mười vạn tệ, tiền đặt cọc là hai vạn.
Dương Tam nhắc nhở bản thân nên thể hiện một chút bản lĩnh trong chương trình, tốt nhất là có thể hấp dẫn thêm nhiều khách hàng.
Chờ sau khi cô đặt bút ký tên thì xem như hai bên đã đạt được sự đồng thuận.
Điền Vũ Kha thật sự rất vui vẻ, Dương Tam là do cô ấy đề cử, nếu chương trình đạt được hiệu quả tốt, thì cô ấy cũng tạo dựng được ấn tượng tốt trước mặt đạo diễn, đồng thời cũng thành công giúp đỡ Dương Tam.
Sự việc đã được sắp xếp ổn thỏa, Dương Tam đang định quay về thì một vị mỹ nữ mặc váy đỏ diễm lệ bước đến, nói với phó đạo diễn:
“Xin lỗi, tôi đến muộn.”
Người này hiển nhiên cũng đến để tham gia tuyển chọn. Cô ta đối với việc này dường như đã nắm chắc trong tay, nên dù đến muộn một giờ thần sắc vẫn rất thong dong bình tĩnh.
Phó đạo diễn bày ra khuôn mặt tươi cười không thể bắt bẻ: “Thật xin lỗi, Lý tiểu thư. Chúng tôi đã chọn được người rồi.”
Vẻ mặt Lý tiểu thư ngạc nhiên: “Tôi còn chưa đến mà các người đã tuyển người trước rồi?”
Giọng điệu kia như thể tổ chương trình đã gây ra tội ác tày trời gì đó.
Phó đạo diễn nói: “Bởi vì cô đến muộn, nên chúng tôi xem như cô từ bỏ cơ hội tuyển chọn.”
Lý tiểu thư cắn răng, trực tiếp gọi điện thoại tìm chỗ dựa: “Văn Giác, tổ chương trình đột nhiên đổi người, không phải anh nói mọi chuyện đều sẽ tốt sao?”
Phó đạo diễn đối với việc này lại rất bình tĩnh, một chút cũng không sợ vị Lý tiểu thư này đi tìm chỗ dựa.
Dương Tam cũng cảm thấy hứng thú mà nán lại xem một chút.
Chỉ một lúc sau, chỗ dựa của Lý tiểu thư là Doãn Văn Giác đến.
Lý tiểu thư nhìn thấy bạn trai lập tức chạy qua đón,: “Anh phải làm chủ cho em!” Sau đó blah blah bắt đầu cáo trạng, thổi gió bên tai.
Doãn Văn Giác lơ đễnh lắng nghe, trong lòng có chút khó chịu. Cậu ta chỉ đáp ứng cho cô ta cơ hội, chưa hề đảm bảo là cô ta sẽ được chọn.
Cậu ta nhìn bốn phía xung quanh, lúc nhìn thấy Dương Tam đầu tiên liền ngẩn ngơ, sau đó là mừng rỡ như điên.
“Đại sư! Không nghĩ đến là có thể gặp được cô ở nấy! Tôi đã tìm cô rất lâu!” Cậu ta ném Lý tiểu thư ra sau, vội vàng chạy đến trước mặt Dương Tam, giọng điệu đầy nịnh nọt.
Trong một thoáng, Dương Tam dường như nhìn thấy phía sau cậu ta có một cái đuôi đang không ngừng lay động.