Nhìn bóng dáng ủ rũ cụp đuôi của Doãn Văn Giác, tâm tình Dương Tam khá tốt, thỉnh thoảng khi dễ em trai này một chút đúng là khiến cả thể xác và tinh thần khỏe khoắn hẳn ra. Đúng vậy Doãn Văn Giác đã được xếp vào hàng ngũ tiểu đệ của cô.
Chuyến đi hôm nay mang về thu hoạch không nhỏ, cô kiếm thêm được tám mươi vạn tệ, mười vạn lúc trước Doãn Văn Giác đưa, Lâm Trạch Hải trả thù lao năm mươi vạn, hơn hai mươi vạn còn lại là tiền bán bùa chú.
Trước khi tiết mục bắt đầu, Dương Tam quyết định làm thêm mấy cái pháp khí. Cô đương nhiên không dùng đến mấy thứ này, thậm chí còn cảm thấy có chút chướng mắt. Cô luôn mang theo bên mình một tấm Thượng Thanh phù. Mặc dù Thượng Thanh phù không phải loại phù chú quý hiếm nhưng là do Linh Bảo Thiên Tôn tự tay vẽ, uy lực tất nhiên là hơn bình thường. Ở nhân gian, chỉ cần không gặp phải thánh nhân, dựa vào thứ này bảo vệ bản thân thì không thành vấn đề gì.
Cô định lựa chọn một ít ngọc thạch có linh lực để tạo hình. Cô gọi điện thoại dò hỏi đạo sĩ ở Đạo Hoa Quan xem có thể tìm thấy nguyên liệu ở nơi nào. Tiểu đạo trưởng kia cho cô một địa chỉ, gọi là Âm thị, nghe nói sau mười hai giờ đêm mới mở cửa, thời gian mở cửa đến năm giờ sáng, tuy rằng bên trong rồng rắn hỗn tạp, có không ít kẻ lừa đảo nhưng lại không thiếu bất kỳ nguyên liệu nào.
Sau khi lấy được địa chỉ, Dương Tam để Tiểu Kim ở lại trông nhà, chờ đến mười hai giờ đêm liền đi ra ngoài. Cô đợi ở cửa tiểu khu một lúc lâu cũng không thấy một chiếc taxi nào đi ngang qua, Dương Tam liền lấy điện thoại di động ra, gọi xe thông qua ứng dụng DiDi*. Tuy rằng cô có thể ẩn thân cưỡi mây vượt gió, nhưng hiện tại cô ngày càng hòa nhập hơn với xã hội loài người, nên lấy hành động của nhân loại làm tiêu chuẩn.
*Một ứng dụng gọi xe của Trung Quốc.
Đến đón cô là một chiếc ô tô biển số 46, hiện đang ở cách cô 15 km. Dương Tam vốn cho rằng sẽ phải chờ thêm ba mươi phút nữa, kết quả không đến mười phút chiếc xe kia liền chậm rãi xuất hiện từ giữa làn sương trắng, chạy đến trước mặt cô.
Tài xế quay đầu hỏi: “Cô gọi xe phải không?”
Hai má tài xế hồng hồng, tuy rằng âm khí trên người dày đặc nhưng ngôn hành cử chỉ lại không khác gì bình thường.
Trong lòng Dương Tam phun tào: Tài xế này đúng là nhiệt tình với công việc, chết rồi mà vẫn không quên lái xe.
Nếu là người thường, nhìn thấy cảnh tượng này e rằng đã sớm sợ đến mức tè ra quần, nhưng Dương Tam thì khác. Cô bình tĩnh khẽ gật đầu, mở cửa, ngồi vào ghế phụ.
Tài xế có chút ngoài ý muốn liếc nhìn Dương Tam, ý cười trên mặt càng tươi: “Cô chắc không phải người bình thường nhỉ, lại không bị dọa phải bỏ chạy. Hay hiện giờ trông tôi khá giống người sống? Đúng là không uổng công tôi mượn phấn má hồng của bà vợ, nhìn cũng có chút nhân khí.”