Từ Xuân Thâm nhìn biển hoa bạt ngàn trước mặt chỉ biết thở dài. Quả nhiên anh lại nằm mơ, lần này cũng mơ thấy vị fan cuồng kia.
Ngay giây tiếp theo, một nữ quỷ cài hoa trên đầu xuất hiện trước mặt anh, thẹn thùng nói: “Xuân Thâm, hôm nay chúng ta cùng nhau ngắm hoa đi.”
Một bác gái năm mươi tuổi trang điểm như thiếu nữ hoài xuân, cũng thật là đau mắt.
“Nếu muốn ngắm hóa, vậy hãy tìm chồng bà đi!” Một âm thanh trong trẻo vang lên, Dương Tam mặc váy đỏ chậm rãi xuất hiện.
Rõ ràng cảnh trong mơ chỉ có hai màu đen trắng, nhưng điều này dường như không tồn tại trên người Dương Tam. Đôi mắt cô giống như phỉ thúy xanh biếc, làn da trắng như tuyết, váy dài đỏ rực như ngọn lửa đang bùng cháy.
Nữ quỷ giật mình, nói: “Tôi nhập mộng bằng bản lĩnh của mình. Chẳng lẽ không thể thực hiện giấc mơ khi còn sống hay sao?”
Khuôn mặt Dương Tam lạnh nhạt đáp: “Không thể.” Bây giờ tính tình cô đúng là đã tốt hơn trước kia rất nhiều, nếu ngày xưa có người dám nhớ thương mỹ thực của cô thì cô đã sớm đại khai sát giới rồi.
Đôi mắt cô hơi nheo lại: “Nếu còn dám xuất hiện, thì tôi sẽ ăn bà!”
Khi cô nói lời này, bốn phía bừng bừng sát khí, đây là uy lực mà chỉ có kẻ đứng đầu chuỗi thức ăn mới có.
Nữ quỷ tuy rằng theo đuổi thần tượng nhưng cùng lắm cũng chỉ để thỏa mãn đam mê, sẽ không vì vậy mà tự hủy hoại bản thân mình. Bà ta buồn bực nhìn thoáng qua biển hoa, biến mất khỏi mộng cảnh.
Sau khi Dương Tam đuổi nữ quỷ kia đi, quay đầu lại nói: “Có phải cảm thấy tôi rất đáng tin cậy hay không?”
“Đúng vậy, quả thật rất đáng tin cậy.”
Ngữ khí của Từ Xuân Thâm mang theo ý cười.
Dương Tam xoa xoa chiếc mũi, thôi xong rồi, cô đang ở trong giấc mơ của Từ Xuân Thâm, bị hơi thở của anh bao quanh, hơn nữa trong khoảng thời gian này cô vẫn chưa ăn gì cả, lại bị hương khí này câu dẫn, trong lòng nhen nhóm dục vọng muốn nuốt anh vào bụng.
“Bụng tôi rất đói.”
Giọng điệu của Dương Tam có chút ủy khuất, cô muốn ăn một ngụm mỹ thực dễ dàng lắm sao? Còn phải giống như cu li, xử lý những người kẻ cạnh tranh.
Từ Xuân Thâm cho rằng cô chưa kịp ăn cơm đã tiến vào giấc mộng của anh, trong lòng anh khẽ động, một con vịt quay liền xuất hiện trước mặt anh. Nếu như đây là giấc mơ của anh, vậy anh sẽ là người làm chủ.
Dương Tam đón lấy con vịt quay, ăn rất vui vẻ. Vịt quay này là do Từ Xuân Thâm biến ra, mang theo hơi thở của anh, miễn cưỡng ăn cho đỡ thèm, thậm chí còn mang theo chút linh lực. Tuy rằng Từ Xuân Thâm không thể tu luyện pháp thuật, nhưng không ảnh hưởng đến việc linh lực tập trung xung quanh anh nhiều hơn người khác.
Ăn xong một phần, cô lại yên lặng nhìn chằm chằm Từ Xuân Thâm.
Từ Xuân Thâm dở khóc dở cười, lại biến ra một phần bánh trôi rượu nếp.
…
Chờ sau khi thấy Dương Tam ăn hết khoảng mười món, Từ Xuân Thâm có chút không biết nên nói thế nào: “Nếu tiếp tục ăn chỉ sợ sẽ no căng đi.”
Dương Tam đúng lý hợp tình nói: “Đây là trong mộng! Ăn nhiều một chút cũng không sao. Chẳng lẽ trong mơ mà anh cũng không cho tôi ăn no à?”
Lời này cũng chỉ hù dọa Từ Xuân Thâm thôi, thật ra những món ăn này đã có chút tác dụng đối với cô.
Từ Xuân Thâm chẳng biết phản bác thế nào, chỉ có thể tiếp tục phát huy.
Sau khi biến ra cả một bàn Mãn Hán toàn tịch, cuối cùng anh cũng có thể tiễn cái đồ tham ăn Dương Tam đi.
Nhìn bóng dáng của cô biến mất khỏi mộng cảnh, trên bàn vẫn còn một bát canh đậu hủ.
Thật sự ăn ngon đến vậy sao?
Từ Xuân Thâm nhịn không được nếm thử một miếng, nhưng tất cả chỉ là không khí.
Sau khi tỉnh ngủ, anh cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Từ Xuân Thâm xoa xoa huyệt thái dương, một lần nữa nằm xuống ngủ tiếp.