Sau một màn trêu đùa, máy quay lia đến những vị khách mời của ngày hôm nay, lần lượt từng người giới thiệu về bản thân.
Từ Xuân Thâm lời ít ý nhiều: “Xin chào, tôi là Từ Xuân Thâm.”
Sau đó cũng không nói thêm câu nào nữa.
Toàn giới giải trí này ai ai cũng biết tính tính của Từ Xuân Thâm, sau khi Lý Hi trêu ghẹo anh vài ba câu liền giới thiệu đến những người khác. Tỉnh Ninh Vi và Phương Đồng Nguyệt đều là những người có danh tiếng, không cần phải giới thiệu quá nhiều, Lý Hi giới thiệu Dương Tam cuối cùng, cũng có tâm để cô có thêm chút thời thời lượng lên hình, cũng để đáp lại vài bữa cơm của Doãn Văn Giác. Đương nhiên, anh ta cũng không dám làm quá, nếu Dương Tam thật sự có năng khiếu, anh ta cũng không ngại mà giúp đỡ một chút.
Dương Tam hơi hơi gật đầu, nói: “Xin chào, tôi là Dương Tam.”
Lý Hi giật mình: “Mỹ nữ không giới thiệu thêm vài câu hay sao?”
Dương Tam liếc mắt nhìn anh ta, nói: “Hôm nay anh có tai nạn đổ máu, nhưng may mắn là không nghiêm trọng.”
Khóe miệng Lý Hi giật giật, đây là đang nguyền rủa anh ta sao?
Điền Vũ Kha cười hì hì nói: “Vẫn là Hi đại ca của chúng ta có mặt mũi, ngày thường tôi muốn nhờ cô ấy xem tướng cũng phải mời mấy bữa cơm đấy.”
Lý Hi có chút nửa tin nửa ngờ.
Đạo diễn cùng trợ lý thấp giọng nói: “Giữ đoạn này lại, nếu thật sự đúng như vậy, nhớ PS thêm một câu nói đâu trúng đó.”
Nếu đó là thật, nhất định sẽ tạo điểm nhấn cho chương trình.
Từ Xuân Thâm cũng khó nói được một câu: “Anh đúng là rất hời.”
Nếu Từ Xuân Thâm đã nói vậy, Lý Hi không khỏi có thêm vài phần tin tưởng, anh ta áp xuống việc này, tiếp tục chương trình.
“Được rồi, khẩu hiệu của chương trình này là tự lực cánh sinh, thế nên mọi người hãy mang hành lý lại đây để nhân viên công tác kiểm tra một chút. Những thứ như dao, điện thoại di động, đồ ăn vặt đều không thể mang theo.”
Dương Tam hỏi: “Có thể mang giấy không?”
Lý Hi gật đầu: “Có thể.”
Tờ giấy cũng đâu thể làm nhà nấu cơm, đương nhiên có thể mang theo.
Hành lý của Dương Tam cũng không nhiều lắm, ngoài ba bộ quần áo, còn lại là xấp bùa chú cùng một quyển sách.
Máy quay quay cận cảnh một lá bùa, Lý Hi nói đùa: “Không ngờ đến Tiểu Dương còn biết vẽ bùa nha!”
Dương Tam chỉ chỉ: “Đây là tà chú.”
Lần này cô mang theo không ít lá bùa, nói không chừng còn có thể phát huy tác dụng trong chương trình này, đồng thời có thể quảng cáo cho bản thân một chút. Đương nhiên ngoài những lá bùa kia ra, cô còn có một thực đơn riêng. Thực đơn đó đã bị cô làm phép, người khác nhìn vào cũng chỉ thấy đây là một quyển vở trắng mà thôi.
Chu Kiến cười nói: “Cô yên tâm đi Tiểu Dương, tổ chương trình của chúng ta nhiều đàn ông như vậy, dương khí thịnh vượng, khẳng định sẽ không yêu ma quỷ quái gì dám đến gần.” Hắn còn biểu diễn tư thế cử tạ, tỏ vẻ bản thân vô cùng cường tráng, rất đáng tin cậy.
Tính cách Chu Kiến vốn ôn hòa, chỉ là trong chương trình này lại cố gắng xây dựng hình tượng nam tử hán.
Dương Tam không nói lời nào, nếu thật sự gặp chuyện lớn, cũng chưa biết là ai sẽ bảo vệ ai đâu.
Sau khi kiểm tra hành lý của Dương Tam, tiếp đến là nhóm người Điền Vũ Kha và Tỉnh Ninh Vi, chỉ tiếc chỗ hành lý này chẳng có gì nổi bật, chỉ có một túi chocolate của Điền Vũ Kha bị phát hiện.
Điền Vũ Kha thở dài, vẻ mặt buồn bực: “Mọi người lục soát quá kỹ rồi đấy, tôi đã cố ý giấu bên trong đôi tất, sao mọi người có thể tìm ra vậy?”
Lý Hi đắc ý dào dạt, nói: “Dù là ai cũng đừng nghĩ sẽ tránh được hỏa nhãn kim tinh của tôi, đôi tất kia của cô, ngay cả nhãn cũng chưa cắt, vừa nhìn liền biết ngay là tất mới nên tôi cảm thấy hoài nghi.”