Chương 12: Tứ Phương Mây Tụ, Ba Ngày Sau Tử Trúc Lâm
Sau khi rất nhiều đệ tử trẻ tuổi của Cố gia hạ xuống, bên trong hư không bỗng nhiên xuất hiện một trận vặn vẹo mơ hồ, một vị lão giả mặc kim bào đi ra, vẻ mặt đạm mạc, nói với tất cả tu sĩ bên dưới.
“Ba ngày sau, Thần Tử của Cố gia ta sẽ đến Tử Trúc Lâm trong thành Cổ Tang chọn lựa tùy tùng, người nào có ý, có thể tới đó.”
Lời nói không lớn, lại giống như ẩn chứa lôi đình, lập tức truyền khắp toàn bộ phiên chợ.
Oanh!
Nơi đây lập tức sôi trào, tất cả mọi người trừng lớn mắt, hô hấp dồn dập.
Lần này người chọn lựa tùy tùng, lại là Thần Tử của Cố gia?
Chẳng lẽ chính là người vừa ra đời đã dẫn động dị tượng kinh khủng kia sao?
Sau khi nói xong câu này, trong nháy mắt lão giả mặc kim bào cũng không dừng lại, đại bào hất lên, theo hư không biến mất, không thấy gì nữa.
“Cung tiễn tộc lão.”
Các đệ tử trẻ tuổi của Cố gia lập tức tôn kính nói.
“Thì ra là ba ngày sau, xem ra chúng ta đến quá sớm, phải trở về bẩm báo với đại nhân.” Một vị nam tử trẻ tuổi của Cố gia lẩm bẩm, vóc dáng hắn ta thẳng tắp, trong đôi mắt có phù văn lôi điện lấp lóe, khí tức vô cùng cường đại.
Trong lòng đám tu sĩ biết hắn ta ở bên dưới đều run lên.
Cố Lôi!
Vị thiên tài trẻ tuổi danh chấn một phương ở bên ngoài này, nghe nói trên người có Lôi Linh chi thể, lúc còn nhỏ đã được một vị cường giả đưa vào trong lôi kiếp luyện thể, thể phách vô cùng kinh khủng.
Bây giờ tu vi là Tịch Địa cảnh cửu chuyển, chỉ nửa bước nữa sẽ bước vào Khai Thiên cảnh.
Đại nhân trong miệng hắn ta?
Là ai?
“Thần Tử chọn lựa tùy tùng, không biết có chọn lựa mấy người trong tộc không...”
“Vốn nghĩ hôm nay có thể thấy dung nhan Thần Tử, đáng tiếc còn phải đợi ba ngày nữa.” Có nữ tử thất vọng nói.
Các đệ tử trẻ tuổi của Cố gia chạy đến đây cũng ôm suy nghĩ như vậy.
Dù sao thân phận của Cố Trường Sinh cực kì đặc thù, mặc dù không biết rõ tu vi như thế nào, nhưng qua nhiều năm như vậy, động tĩnh kinh khủng mà hắn tạo thành vẫn in đậm trong lòng mỗi tộc nhân.
Trở thành tùy tùng của hắn, sẽ cách rất nhiều đạo pháp vô địch, truyền thừa vô địch của Cố gia gần thêm một bước.
Ngoài ra vấn đề tài nguyên cũng làm cho người ta tâm động.
Đừng nói đến thành tựu tương lai.
Cho nên có không ít người trong Cố gia liếc mắt nhìn nhau, nhìn thấy một cỗ chờ mong và khát vọng trong mắt đối phương.
Rất nhanh, chuyện ba ngày sau Thần Tử của Cố gia sẽ ở Tử Trúc Lâm chọn lựa tùy tùng truyền khắp thành Cổ Tang, thậm chí còn truyền ra cổ thành xung quanh.
Rất nhiều thế lực phụ thuộc vội vàng đưa đệ tử có thiên phú thực lực mạnh nhất trong tông môn đến.
Nói đùa sao, đó là Thần Tử của Cố gia, tương lai sẽ tiếp quản Trường Sinh thế gia đấy.
Trở thành tùy tùng của hắn, tuyệt đối là tam sinh hữu hạnh, mộ tổ tiên bốc lên khói xanh cũng không đủ.
Kiếm phái Hoán Nhan, một thiếu nữ vác cổ kiếm, vẻ mặt thanh tú kiên nghị nắm chặt nắm đấm, nói với trưởng lão và tông chủ trước mặt: “Mọi người yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng khiến vị Thần Tử kia coi trọng, trở thành tùy ttùng của hắn, khôi phục kiếm phái Hoán Nhan ta!”
“Đi thôi.”
Lão tông chủ vui mừng gật đầu, sờ tóc thiếu nữ nói.
Thấy thiếu nữ dần đi xa, mấy nhân tài trong tông môn thở dài, nói: “Nghĩ đến chúng ta khổ sở bồi dưỡng truyền nhân, thế mà chỉ có thể lưu lạc làm tùy tùng của người khác, trong lòng có chút không cam lòng.”
“Hơn nữa chưa chắc người ta đã để ý đâu...” Trưởng lão bên cạnh tự giễu cười một tiếng.
Hoàng triều Cảnh Dương, một nam tử mặc long bào uy nghiêm, từ ái nhìn nữ tử cao gầy thanh lệ tuyệt luân trước mặt, nói: “Tiểu Cửu, lần này truyền nhân của Trường Sinh thế gia chọn lựa tùy tùng, tầm quan trọng vượt qua tưởng tượng của chúng ta, chính là một cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của chúng ta.
Hoàng triều Cảnh Dương chúng ta đã truyền thừa mấy chục vạn năm, đáng tiếc cổ quốc Xích Ly phát triển quá nhanh, ngày càng lớn mạnh, không bao lâu sẽ từng bước xâm chiếm long khí của chúng ta, khiến Cảnh Dương đi đến diệt quốc...”
“Phụ hoàng biết rõ ngươi hiểu chuyện, ngươi trời sinh là Đế Hoàng thể, vốn chú định là Quân Hoàng, để ngươi đi theo người khác, trong lòng nhất định rất khó chịu.”
Nữ tử thanh lệ tuyệt luân lắc đầu, sợi tóc bay múa, chân thành nói: “Cảnh Dương sinh ta nuôi ta, tốn vô số tài nguyên bồi dưỡng ta, bảo vệ nó chính là trách nhiệm của ta, cho dù ta phải nỗ lực thế nào cũng đáng.”
Nam tử mặc long bào vui mừng cười nói: “Vẫn là Cửu Nhi hiểu chuyện, ngươi nghĩ như vậy khiến phụ hoàng rất vui mừng.”
“Nhưng sợ đến lúc đó người ta lại chướng mắt ngươi.”
Hai đầu lông mày của nữ tử cao gầy lập tức bộc lộ một cỗ uy nghiêm, nói: “Không thể nào, ta tự tin cả đời mình không kém bất kỳ kẻ nào trên thế gian.”
Trong một gia tộc nhỏ đã lụi bại, có người tuổi trẻ nắm chặt kiếm trong tay, trong mắt là dã tâm vô tận, lẩm bẩm nói: “Đây chính là thời cơ khôi phục thời kỳ huy hoàng của gia tộc chúng ta, ta chắc chắn phải có được cơ hội làm tùy tùng này.”
Các tình huống như thế gần như xảy ra ở tất cả các đạo vực xung quanh đạo vực Nam Thắng.
Mỗi ngày đều có thể nhìn thấy vô số đạo cầu vồng từ các nơi bay tới, hoặc là chiến xa ù ù nghiền ép trên bầu trời, hoặc là cổ thú to lớn kéo liễn xa chạy đến nơi đây.
Trong Cổ Tang chật kín người, vô cùng loạn.
Trường Sinh thế gia, sừng sững trong ba ngàn đạo vực, thống ngự vô số vạn dặm sơn hà.
Nội tình thâm hậu khiến người ta kinh dị, thân là truyền nhân Thần Tử của Cố gia muốn chọn tùy tùng, đương nhiên là đại sự oanh động tứ phương rồi.
Trong nháy mắt, ba ngày thoáng cái đã trôi qua.
Thành Cổ Tang, Tử Trúc Lâm.
Đây là một mảnh rừng trúc cổ ở hướng đông, là chỗ một vị tổ tiên nào đó của Cố gia đã từng ẩn cư, sau này biến mất không thấy đâu nữa, liền trở thành chỗ nghỉ của Cố gia.
Nơi này giống như một thế giới riêng biệt!
Sương trắng lượn lờ, núi sông xinh đẹp, tiên cầm bay múa, thụy thú ẩn hiện, giổng như tiên cảnh.
Trong nháy mắt Tử Trúc Lâm mở ra, liền có ngàn vạn tu sĩ tràn vào.