Chương 20: Vận Mệnh Long Mạch Đã Hết, Đế Hoàng Thể Có Lợi Gì
Ngay khi đám người trong Cố gia chúc mừng Cố Trường Sinh đột phá tu vi, cách đó không xa, bầu trời đột nhiên truyền đến một trận âm thanh phá không.
Ngay sau đó, một đạo lưu quang rơi xuống đất, trong đó lộ ra một bóng người.
Người này dáng vóc cao lớn, một thân khôi giáp màu vàng, thần quang lấp lóe, có vẻ oai hùng bất phàm, ngực có đồ án đao kiếm đặc biệt.
Chính là đệ tử trong đội tuần tra của Cố gia.
Mỗi ngày phụ trách tuần tra xung quanh Cố gia, chém giết tất cả những vật có can đảm đến gần!
“Bái kiến Thần Tử.”
Người tới đầu tiên cung kính thi lễ với Cố Trường Sinh, sau đó mới lên tiếng, “Nữ tử ngoài cửa núi kia đã quỳ ba ngày ba đêm rồi, ta nhìn hôm nay nàng ta sẽ không kiên trì được nữa, chắc sẽ ngất xỉu, bởi vậy đến đây bẩm báo với Thần Tử.”
Nữ tử quỳ ngoài cứu núi ba ngày ba đêm? Làm sao hắn không biết có chuyện như vậy?
Cố Trường Sinh nhíu mày, sau đó hỏi: “Ngươi biết nữ tử quỳ ngoài kia là ai không?”
Đột nhiên, hắn nghĩ tới cái gì, trong đầu hiện lên một bóng dáng yểu điệu, đôi mắt hơi nhíu lại.
Rất có thể là vị cửu công chúa hoàng triều Cảnh Dương kia.
Ngày đó Sở Yêu Nguyệt bị cự tuyệt, thì ra không rời đi, mà còn quỳ ở đó.
Nhưng rốt cuộc nàng ta nghĩ cái gì? Muốn cầu xin sao?
Cố Trường Sinh cũng không đoán được mạch não của nữ nhân.
“Được rồi, ta đã biết.”
Lập tức, Cố Trường Sinh khoát tay áo nói.
Đám người thấy thế, cũng biết ý giải tán.
Chuyện của Thần Tử, bọn họ cũng không dám hỏi đến, lại không dám nhúng tay.
Bên ngoài cửa núi của Cố gia.
Sở Yêu Nguyệt một thân váy dài màu tím, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy bình tĩnh, lẳng lặng quỳ ở nơi đó, nhưng sắc mặt tái nhợt, có thể thấy trạng thái của nàng ta đang không tốt.
Xung quanh thỉnh thoảng có lưu quang bay qua, các tu sĩ đi ngang qua sẽ đứng cách đó không xa chỉ trỏ, trên mặt lộ vẻ chấn kinh, nghi hoặc, mỉa mai.
Tộc nhân Cố gia cũng chú ý tới nàng ta, nhưng nghe người giữ cửa nói nàng ta có quan hệ với Thần Tử, sắc mặt lập tức đại biến, nhao nhao rời xa.
“Công chúa, ngài đã quỳ ba ngày ba đêm, vị kia vẫn không hiện thân, hay là chúng ta trở về đi?”
Một đám thị vệ đi theo Sở Yêu Nguyệt, trên mặt lộ vẻ bi thương, bên trong ẩn giấu vẻ bất đắc dĩ và oán giận.
Cũng không dám thể hiện oán hận ra ngoài.
Thiên kiêu chi nữ ưu tú nhất của hoàng triều Cảnh Dương bọn họ, được vô số nam tử trẻ tuổi tuấn kiệt vây quanh.
Lúc này lại quỳ gối trước cửa núi ba ngày ba đêm, nhưng vị Thần Tử kia vẫn không chịu gặp mặt.
Đây chính là thế giới mạnh được yếu thua, trước mặt thế lực cường đại hơn bọn họ vô số lần, bọn họ thật sự không khác gì sâu kiến.
Sắc mặt Sở Yêu Nguyệt đã rất tái nhợt, trong lòng cũng không khỏi bắt đầu dao động hoài nghi.
Hành động lần này của mình, chẳng lẽ đã sai rồi?
Nhưng nàng ta không còn biện pháp nào... Không như vậy, hoàng triều Cảnh Dương chỉ có một con đường là diệt quốc.
Hiện tại nàng ta còn có chút hi vọng mong manh.
Ôm ý nghĩ như vậy, Sở Yêu Nguyệt lắc đầu, không để ý đến đám thị vệ thuyết phục sau lưng, vẫn quỳ gối như cũ.
Chỉ là thân thể hơi run, hai chân đã sớm mất đi cảm giác, nhưng nàng ta vẫn tỏ rõ sự kiên trì của mình.
“Nghe nói ngươi muốn gặp ta? Hiện tại ta đã tới, nhưng không biết ngươi muốn nói gì?”
Lúc này, một giọng nói nhàn nhạt từ phía trước đột nhiên truyền đến.
Sở Yêu Nguyệt ngẩng đầu, không khỏi ngạc nhiên.
Không biết từ lúc nào, một vị công tử tuấn tú mặc áo trắng đã xuất hiện trước mặt nàng ta, vậy mà nàng ta không hề phát hiện.
So với lần đầu nhìn thấy, lần này khí tức của hắn càng thâm thúy mênh mông hơn, khó mà phỏng đoán.
“Bái kiến Thần Tử.” Sở Yêu Nguyệt có chút kinh hỉ nói, muốn đứng dậy, lại phát hiện hai chân đã sớm tê rần, căn bản không đứng được.
Lông mày Cố Trường Sinh nhíu lại, biết rõ nguyên nhân là do Sở Yêu Nguyệt đã quỳ ba ngày ba đêm.
Trong thời gian này nàng ta cũng không sử dụng bất kỳ pháp lực gì.
Thái độ rất thành khẩn.
Nhưng hắn cũng không nói thêm gì, không phải hắn bảo Sở Yêu Nguyệt quỳ.
“Nói đi, chuyện gì, ta cho ngươi ba hơi.” Cố Trường Sinh tùy ý nói, trong mắt không hề có vẻ thương tiếc.
Cố Trường Sinh có thể hiện thân gặp mặt đã khiến Sở Yêu Nguyệt rất vui mừng, nàng ta cũng không dám hi vọng xa vời cái khác, nghe vậy vội vàng nói: “Yêu Nguyệt chủ yếu là muốn xin lỗi Thần Tử vì bất kính ba ngày trước.”
Vẻ mặt Cố Trường Sinh không hề thay đổi: “Xin lỗi thì không cần, ngươi lại không làm gì sai.”
Thậm chí hắn cũng không hiểu bất kính mà Sở Yêu Nguyệt nói là chuyện gì.
Nhưng chuyện này cũng không quan trọng.
Sở Yêu Nguyệt thấy dáng vẻ Cố Trường Sinh không hề để ý, cũng thở phào một hơi, mới tiếp tục nói: “Yêu Nguyệt biết rõ chuyện ngày đó đã khiến Thần Tử không thích, sau khi nghĩ thông, trong lòng ta hối hận không thôi. Mượn cơ hội hôm nay để nói xin lỗi, xin Thần Tử có thể cho ta một cơ hội.”
Cố Trường Sinh có chút giật mình nói: “Thì ra là vì chuyện này. Chỉ là lúc trước ta đã nói rất rõ ràng, ngươi không bằng hai người bọn họ.”
Sắc mặt Sở Yêu Nguyệt trắng nhợt, không cam lòng nói: “Thần Tử có thể nói rõ nguyên nhân cụ thể cho ta không?”
Cho tới bây giờ, nàng ta vẫn không rõ vì sao mình lại không bằng Tô Tiểu Huyên và Thác Bạt Tư Vũ.
Cố Trường Sinh nhìn nàng ta một cái, thản nhiên nói: “Mặc dù trời sinh ngươi là Đế Hoàng Thể, có dị tượng Cửu Ngũ Chí Tôn, tu luyện Hoàng Đạo Long Cực Kinh, tuổi còn trẻ đã có tu vi Tịch Địa cửu chuyển, nhưng vận mệnh long mạch hoàng triều đã sắp hết, con đường phía trước đã phế.”
“Ngươi như vậy, có thể so với người khác sao?”
Hai ba câu ngắn ngủi đã xem thấu thực hư của Sở Yêu Nguyệt, khiến sắc mặt nàng ta càng thêm tái nhợt, không hề có huyết sắc.
Phải biết Hoàng Đạo Long Cực Kinh được sáng tạo trên vận khí long mạch của hoàng triều Cảnh Dương, hai bên có quan hệ chặt chẽ không thể tách rời.
Long mạch vừa đứt, tu luyện nhiều năm của nàng ta sẽ như nước chảy về biển đông, biến thành cây lục bình không rễ.
Cho nên Sở Yêu Nguyệt mới không tiếc bảo vệ hoàng triều Cảnh Dương, hoàn toàn vứt bỏ tự tôn.
Đáng tiếc Cố Trường Sinh sớm đã xem thấu tất cả.
“Thần Tử, chỉ cần ngài có thể trợ giúp Cảnh Dương vượt qua cửa ải khó khăn lần này, cho dù ngài đưa ra điều kiện gì, chúng ta đều sẽ bằng lòng, ngài chính là ân nhân lớn nhất của ngàn vạn con dân Cảnh Dương.”
Sở Yêu Nguyệt tuyệt vọng, không có biện pháp, nàng ta đành phải nói như vậy.
Nàng ta cũng biết rõ, chỉ là một hoàng triều Cảnh Dương mà thôi, là tồn tại vô cùng nhỏ bé đối với Trường Sinh thế gia.