Chương 61: Phong lưu Shared by: epubtruyendich.com Tần Đình mỉm cười, nói: "Trước đó còn muốn giao lưu thần thông với sư tỷ, vậy thừa dịp này đi."
Dứt lời, hắn đứng dậy đi đến trong biệt viện.
Thiên Tượng đột biến, bầu trời vạn dặm không mây bỗng gió nổi mây phun, điện thiểm lôi minh!
Toàn bộ Huyền Thiên Tông đột nhiên trở nên mờ tối.
Vô số đệ tử ngẩng đầu nhìn quanh, không biết người nào dẫn đến thiên địa dị tượng!
Có người tinh mắt phát hiện, kêu lớn: "Xem kia, là Thái Hư Phong của Thánh tử!"
Đám người nhìn theo tiếng nói, quả thật là Thái Hư Phong dẫn tới thiên địa dị tượng.
"Thần uy Thông Thiên, đây chính là thủ đoạn của Thánh Tử sao, đã vượt ra sự lý giải của chúng ta!"
"Đúng vậy, uy thế như thế, ta chưa bao giờ nghe thấy!"
"Không hổ là Thánh Tử!"
. . .
Lôi quang bàng bạc hội tụ trong thủ chưởng của Tần Đình, trong chốc lát bộc phát ra quang mang chói mắt, thiên lôi ngưng tụ, mang theo khí tức hủy thiên diệt địa.
"Giám Thiên Kiếp Lôi!"
Đạo lôi quang bàng bạc kia bay ra, mạnh mẽ đánh tới một sơn mạch không lời.
Ầm ầm!
Toàn bộ Huyền Thiên Tông đều dường như chấn động một cái.
Đám người nhìn lại đã kinh hãi phát hiện, sơn mạch cao tới mấy ngàn trượng vậy mà biến mất vô tung vô ảnh!
Tại trong dãy núi, lại tạo thành một bồn địa!
Nếu như không phải trong bồn địa còn có vô số lôi quang lưu lại! Đám người thậm chí sẽ nghĩ rằng nơi đó vốn không có sơn mạch!
"Thiếu niên Lôi Thần!"
"Uy thế của Thánh Tử khiến thiên địa thần phục!"
Chúng đệ tử nhao nhao tán thưởng!
Những trưởng lão cũng cực kì kinh hãi, lần này là thật sự rõ ràng cảm nhận được thực lực của Tần Đình.
Uy thế cỡ này, chỉ sợ là đã vượt qua cường giả Thần Đài Cảnh bình thường rồi!
Đám trưởng lão gật đầu với nhau, trong lòng vui mừng: “Không hổ là Thánh Tử, Huyền Thiên Tông ta trong tương lai chắc chắn đại hưng!
Lý Quân Ninh cũng khẽ nhếch miệng nhỏ, bị uy lực của đạo thần thông này kinh trụ.
Nàng ngơ ngác hỏi: "Thánh Tử, đây chính là thần thông mà người tự sáng tạo sao?"
Tần Đình mỉm cười gật đầu.
Ánh mắt Lý Quân Ninh lộ ra vẻ sùng bái, thần thông hủy thiên diệt địa bực này lại là Tần Đình tự sáng tạo! Phải biết rõ, nàng làm đệ tử chân truyền của Huyền Thiên Tông, thần thông tự nhiên là theo nàng tu hành.
Nhưng đạo thần thông mà Tần Đình tự sáng tạo này có thể xếp hàng đầu trong thần thông của Huyền Thiên Tông!
Tần Đình là kỳ tài ngút trời, có thể thấy được chút ít!
Tần Đình đột nhiên đưa ngón tay ra, một đạo tinh quang xông vào người Lý Quân Ninh.
Lý Quân Ninh chỉ cảm thấy trong đầu nhiều thêm ký ức của một đạo thần thông.
Nàng có chút không thể tin nhìn về phía Tần Đình.
Tần Đình vậy mà truyền đạo thần thông này cho nàng!
Thần thông như Giám Thiên Kiếp Lôi này có uy lực cực lớn, cũng cực kì trân quý, không nghĩ tới Tần Đình thế mà không chút suy nghĩ liền truyền cho nàng!
Trong lòng Lý Quân Ninh cực kì cảm động, nói: "Thánh Tử, người. . ."
Tần Đình mỉm cười nói: "Ninh nhi còn gọi ta là Thánh Tử sao?"
Lý Quân Ninh rốt cuộc chịu không được sự cảm động và yêu thương trong lòng, nhào vào trong ngực Tần Đình.
Tần Đình ôm lấy nữ nhân thanh lãnh trước mắt này, chỉ cảm thấy mỹ nhân trong ngực mềm mại không xương, tựa như tơ lụa.
Lý Quân Ninh "A..." một tiếng, không ngờ mình vậy mà to gan nhào vào ngực Tần Đình như vậy.
Sắc mặt nàng đỏ bừng, ngẩng đầu nhìn đến Tần Đình mang vẻ trêu ghẹo, càng xấu hổ, ưm một tiếng, vùi đầu vào người Tần Đình, không dám nâng lên.
Hai người ôm một hồi, Lý Quân Ninh đỏ mặt rời khỏi lồng ngực Tần Đình, cáo từ rời đi.
Tần Đình cũng không cưỡng cầu, dù sao Lý Quân Ninh có tính cách thanh lãnh, da mặt mỏng. Có thể chủ động biểu đạt tình ý của mình đã rất không dễ dàng.
Nếu như tiến triển quá nhanh, Lý Quân Ninh sợ là không đón chịu được.
Bây giờ xác định quan hệ, Lý Quân Ninh có chút nhăn nhó có thể lý giải, chờ nàng bình phục lại tâm tình, ha ha, vậy coi như muốn ăn xong nàng.
. . .
Chạng vạng tối, trong đại điện.
Tần Đình đang nhắm mắt cảm thụ Thần Phủ của mình.
Kít á!
Cửa phòng bỗng nhiên mở ra, một tên thị nữ bưng một bát canh sâm đi tới, hiển nhiên là đã trải qua một phen cố ý cách ăn mặc.
Nàng mặc váy xanh, khuôn mặt như vẽ, da thịt như tuyết, tóc đen ôn nhuận rủ xuống đến bờ hông tinh tế, gương mặt hơi hồng, đúng là có vẻ cực kì quyến rũ động lòng người.
Tần Đình hơi suy tư, liền nghĩ ra nàng ta là ai.
Liễu Tố Tố.
Chính là thanh mai trúc mã của Diệp Thu, về sau lựa chọn đi theo Tần Đình, làm một thị nữ, lúc này mới đưa tới một phen mưa gió sau đó.
Liễu Tố Tố đặt canh nhân sâm lên bàn, ôn nhu nói: "Công tử, Tố Tố tới hầu hạ người."
Tần Đình nhìn xem Liễu Tố Tố, đột nhiên nói: "Chuyện về Diệp Thu, ngươi biết được sao?"
Sắc mặt Liễu Tố Tố ngưng lại, gật đầu nói: "Đã biết rõ."
Nàng lại lộ vẻ sùng bái nhìn xem Tần Đình, dịu dàng nói: "Diệp Thu không nhìn rõ sự việc, khăng khăng muốn đối nghịch với công tử, bây giờ rơi vào hạ tràng như thế cũng chỉ có thể nói là tự tìm."
Lời này của nàng cũng là xuất phát từ nội tâm, dưới cái nhìn của nàng, Tần Đình là Thần Long nhất định bay lượn Cửu Thiên, mà Diệp Thu chỉ là một con chim sẻ có chút thiên phú mà thôi.
Căn bản không thể so sánh, nhưng buồn cười Diệp Thu vẫn muốn lấy trứng chọi đá, rơi vào hạ tràng thân tử đạo tiêu, cũng chẳng trách ai.
Sau khi nghe được tin tức Diệp Thu bỏ mình, tâm tình của nàng dù có chút phức tạp, nhưng cũng thở dài nhẹ nhõm.
Liễu Tố Tố lộ vẻ buồn bã, nói: "Công tử vẫn luôn không triệu kiến Tố Tố, cũng là bởi vì Diệp Thu kia sao? Tố Tố thề với trời, trong lòng ta chỉ có công tử!"
Sau khi Tần Đình nghe xong từ chối cho ý kiến, kỳ thật nguyên nhân chân chính mà hắn vẫn không triệu kiến Liễu Tố Tố là. . . quên rồi.
Hắn đều sắp quên Liễu Tố Tố, nếu không phải hôm nay Liễu Tố Tố đến đây, sợ là về sau cũng không nhớ nổi.
Ánh mắt Liễu Tố Tố rưng rưng, lê hoa đái vũ, nhưng lại có mị ý nói không ra lời.
Tần Đình nhướn mày, trời sinh mị cốt!
Lần này Liễu Tố Tố nín khóc mỉm cười, trong mắt ngậm mị, nhích lại gần Tần Đình: "Công tử không giận Tố Tố thật sự là quá tốt."
Một đôi tay ngọc ôm lấy Tần Đình, dâng lên môi thơm.