Chương 68: Hạ Văn Phủ Shared by: epubtruyendich.com Sau khi cự mãng kia bị bóp nát, một hạt châu tản ra ánh sáng yêu dị từ trong miệng cự mãng bay ra.
Yêu đan!
Trong cơ thể mỗi đại yêu đều có yêu đan, tu vi đại yêu đều được tồn trữ ở trong yêu đan, cực kỳ trân quý!
Tần Đình chỉ cảm thấy Bạch Linh trong tay áo khẽ hô một tiếng, từ trong tay áo chui ra, bay đến không trung, nuốt viên yêu đan kia vào!
Rồi nó lập tức thỏa mãn vờn quanh Tần Đình, lại trở về tay áo Tần Đình, chìm vào ngủ say.
Yêu đan này do cự mãng tu luyện vài vạn năm tích lũy mà thành, bên trong ẩn chứa pháp lực kinh người!
Bạch Linh nuốt yêu đan vào, chẳng khác nào kế thừa tu vi vài vạn năm của cự mãng.
Tần Đình cảm giác được, đợi đến lúc Bạch Linh thức tỉnh lần nữa, nhất định sẽ có đột phá.
Mọi người Huyền Thiên Tông thấy rõ bộ dáng Bạch Linh, tiếng kinh hô nổi lên bốn phía.
"Rồng! ?"
"Ta không hoa mắt a!"
"Ông trời ơi, là rồng thật!"
. . .
Lạc Viễn và Phó Tiềm cũng trừng lớn hai mắt!
Đây chính là thần thú trong truyền thuyết!
Thần thú ở Đông Hoang cực kỳ hi hữu, chúng nhân biết được chỉ có Chân Long, Phượng Hoàng, Chu Tước, Huyền Vũ...
Những thần thú này cực kỳ cường đại, lực lượng huyết mạch, thiên phú thần thông. Sau khi trưởng thành, nhất định đến Hư Thần cảnh!
Một ít thần thú có huyết mạch thuần khiết cũng có khả năng cực lớn bước vào Hóa Thần cảnh.
Nghe nói thời kỳ viễn cổ có một thần thú Chân Long là Hóa Thần cảnh! Uy chấn Đông Hoang!
Mà Tần Đình rõ ràng có được một Chân Long!
Làm cho mọi người cực kì hâm mộ, đây cũng có nghĩa là sau này Tần Đình nhất định sẽ có được một vị Hư Thần đại năng thuần phục!
Chỉ có Lý Quân Ninh không hề có dị sắc, lúc trước nàng đã thấy Bạch Linh, đối mặt với Bạch Linh, sinh vật đáng yêu như vậy không hề có sức chống cự, vô cùng yêu thích Bạch Linh.
Chỉ là đáng tiếc Bạch Linh lại không thích nàng, Bạch Linh chỉ thân cận với một mình Tần Đình, làm cho Lý Quân Ninh cũng có chút thất bại.
Sau khi khiếp sợ qua đi, đám người Huyền Thiên Tông cũng bình tĩnh trở lại, bởi vì đối với bọn hắn mà nói, Thánh Tử thần thông quảng đại, là thiên kiêu chi tử, thiên địa khí vận gia thân, còn có chuyện gì mà không thể!
Cự mãng đã chết, mọi người nhao nhao tế ra pháp bảo linh khí, thu lại sạch sẽ linh dịch trong hồ nước này.
Sau khi thu xong linh dịch, sắc mặt mọi người cũng hiện ra vẻ vui mừng.
Những linh dịch này, coi như bọn họ là đệ tử Huyền Thiên Tông, đối với bọn họ mà nói cũng là một khoản tài phú không nhỏ rồi!
Tần Đình nhìn mọi người Huyền Thiên Tông, nói: "Tự động tiến hành tìm kiếm, nếu gặp phải nguy hiểm, phát ngọc phù cầu cứu! Ba tháng sau tập hợp ở chỗ này!"
Sắc mặt mọi người căng thẳng, gật đầu đồng ý.
Chuyện tu hành, bảy phần dựa vào thiên phú, hai phần dựa vào nghị lực, một phần dựa vào cơ duyên.
Cơ duyên cũng là một bộ phận trọng yếu trong tu hành, để cho bản thân mọi người tự đi tìm kiếm bảo vật, tự nhiên cũng là vì tìm kiếm cơ duyên bản thân.
Nếu như tụ họp cùng một chỗ, tuy nói là an toàn, nhưng mà rất nhiều cơ duyên, cũng sẽ bỏ qua.
Cùng lúc đó, những thánh địa khác cũng nhao nhao giải tán, xé chẵn ra lẻ, chia thành tốp nhỏ, tìm kiếm cơ duyên bảo vật khắp nơi.
Đến thời điểm tách ra, Tần Đình gọi Lý Quân Ninh lại, nói: "Ninh nhi, ngươi cầm lấy thứ này."
Lý Quân Ninh cảm giác được trên tay nhiều hơn một vật, là một kiện pháp bảo.
Kiện pháp bảo kia có hình dạng một chiếc chuông nhỏ, thân chuông mơ hồ hiển hiện quang mang kim sắc, hiển nhiên là một kiện pháp bảo phòng ngự.
Pháp bảo phòng ngự cực kỳ trân quý, so với pháp bảo công kích càng thêm ít ỏi.
Lý Quân Ninh lộ ra cảm động, nói khẽ: "Vậy ngươi. . ."
Tần Đình mỉm cười lắc đầu, nói: "Yên tâm, không ai có thể gây tổn thương cho ta."
Lý Quân Ninh biết rõ thực lực Tần Đình thực lực, biết rõ hắn nói rất đúng tình hình, yên lặng gật đầu, nhịn không được ôm Tần Đình một cái, nói khẽ: "Cẩn thận."
Cuối cùng mọi người đi hết, Tần Đình nhắm hai mắt lại, yên lặng cảm thụ khí tức đệ tử Nguyên Thủy Môn.
Hấp thu luyện hóa thần niệm Linh lão, thần niệm hắn mạnh mẽ vô cùng, đạt đến Thần Cung cảnh đỉnh phong! Thần niệm triển khai đâu chỉ vạn dặm, chỉ chốc lát, phương hướng đám người Nguyên Thủy Môn đã bị hắn phát hiện.
Trong mắt Tần Đình chợt lóe lên sự lạnh lùng
. . .
Huyền Đô Tiên Vực cực kỳ rộng lớn, rải rác vô số đan dược linh thực. Còn có một chút bí cảnh giấu ở các nơi trong Huyền Đô Tiên Vực, chờ mọi người đi khai quật.
Nơi này là thiên đường, nơi đây cũng là địa ngục.
Giết người đoạt bảo, vì bảo vật đồng môn chém giết cũng là tình huống bình thường.
Huyền Đô Tiên Vực đã nhấc lên từng tràng mưa tanh gió máu!
Tần Đình lẳng lặng hành tẩu ở bên trong một khu rừng rậm, hai ngày này hắn thu hoạch tương đối khá, gặt hái được không ít linh thực bảo vật mà ở bên ngoài cũng khó gặp.
Bỗng nhiên, sắc mặt Tần Đình khẽ động, nhìn về phía bên trái rừng rậm.
Theo chỗ rừng rậm kia đi ra một đoàn người, cầm đầu là một gã thanh niên nam tử, sắc mặt kiêu căng.
Cách ăn mặc một thân là trường bào đệ tử Càn Nguyên Tông, xem ra là đệ tử Càn Nguyên Tông.
Đám người kia cũng phát hiện Tần Đình, sắc mặt cả kinh, lập tức nhận ra Tần Đình.
Đám người tiến lên bái nói: "Bái kiến Huyền Thiên Thánh Tử!"
Tần Đình khẽ gật đầu, Càn Nguyên Tông xưa nay cùng Huyền Thiên Tông giao hảo, mà nữ nhi Chưởng giáo Càn Nguyên Tông Mộ Thanh Di lại là hồng nhan tri kỷ của hắn, hắn đối với đám người Càn Nguyên Tông trước mặt cũng là có vài phần thân cận.
Thanh niên nam tử đầu lĩnh kia, nhìn Tần Đình, hận ý trong mắt chợt lóe lên, lập tức biến mất không thấy gì nữa, mỉm cười nói: "Càn Nguyên Tông Hạ Văn Phủ ra mắt Huyền Thiên Thánh Tử, vẫn luôn muốn kết giao với Thánh Tử, hôm nay nhìn thấy, thật sự là tam sinh hữu hạnh."
Hạ Văn Phủ nói cực kỳ khách khí, nhưng mà Tần Đình vẫn cảm thụ ra một tia ác ý từ hắn đối với mình, trong lòng khó hiểu.
Hạ Văn Phủ cũng là một gã đệ tử chân truyền Càn Nguyên Tông, hơn bốn mươi tuổi tu thành Thần Thông, rất có hi vọng mưu đồ đoạt vị trí Thánh Tử, nhưng mà không muốn người biết chính là, hắn vẫn luôn ưa thích Mộ Thanh Di.
Trong lòng một mực xem Mộ Thanh Di làm người của mình, trở thành nữ nhân ngày sau của mình.
Thế nhưng hắn không nghĩ tới, Mộ Thanh Di rõ ràng đã yêu Tần Đình, việc này sau khi hắn biết, từ đó đã hận lên người Tần Đình.
Bất quá bụng dạ hắn thâm sâu, dấu hận ý thật sau trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ thân cận ngưỡng mộ với Tần Đình.