"Bởi vì người đến là khách, sao đạo hữu lại quỳ rạp trên đất làm cái gì? Mau đứng lên, uống chén trà cho ấm người, việc buôn bán không cần hấp tấp."
Sắc mặt Lý Vân thay đổi, vô cùng nhiệt tình đỡ Dương Khâu đứng lên, rồi dìu hắn ngồi sang chiếc ghế bên cạnh.
Đồng thời còn bưng một chén trà nóng cho hắn.
"Không được đâu tiền bối, vãn bối tự mình làm được rồi.
Dương Khâu được đãi ngộ mà sinh lòng lo sợ.
Mới vừa rồi tính mạng còn ngàn cân treo sợi tóc, trong chốc lát liền trở thành khách quý.
Kiểu thay đổi này khiến cả người hắn nơm nớp lo sợ mà không dám có bất kỳ thất lễ nào, nhỡ làm không tốt là chết người ngay!
"Là chuyện nên làm."
Lý Vân híp mắt cười trả lời.
Nhìn Dương Khâu nâng chén trà lên nhấp một ngụm, hắn hỏi lần nữa:
"Không biết, Dương đạo hữu muốn mua tin tức gì ở Thiên Cơ Lâu?"
"Ừm?"
Trong lòng Dương Khâu trở nên căng thẳng.
Đến rồi sao?
Hắn đặt chén trà xuống, liếc nhìn Lý Vân đầy thận trọng rồi thử thăm dò:
"Theo tiền bối, ngài cảm thấy vãn bối nên mua tin gì?"
Dương Khâu gần như đã tuyệt vọng với tin tức của Thiên Cơ Lâu.
Trước mắt, hắn chỉ muốn hao tài tiêu tai.
Lập tức thoát khỏi nơi đây.
Sau này, hắn cũng không đến cái nơi thương tâm này nữa.
Còn cái chết của Đỗ Thiên Thương đã bị hắn quên sạch, so với đồ đệ thì an nguy của bản thân quan trọng hơn.
"Ngươi nói gì vậy?"
Sắc mặt Lý Vân không vui vẻ gì mấy.
Dương Khâu nói như vậy, làm như Thiên Cơ Lâu của hắn giống với bọn cưỡng mua ép bán vậy.
Nếu như tin tức truyền ra ngoài thì Thiên Cơ Lâu của hắn còn làm ăn gì được nữa?
"Điều tiền bối dạy phải. . ."
Dương Khâu gật đầu lia lịa như hậu bối tôn sư trọng đạo, mở miệng nói: “Vãn bối thực sự không biết nên chọn tin nào."
"Thôi được."
Lý Vân bất đắc dĩ nói:
"Ta sẽ chỉ cho ngươi.”
Nói xong.
Lý Vân mở bảng tư liệu cá nhân của Dương Khâu.
Mở mục tìm hiểu thêm.
Bên trong hiện lên hàng loạt thông tin cá nhân của Dương Khâu.
« Danh tính: Dương Khâu. »
« Ước mơ cả đời: Bước vào Thánh Cảnh. »
« Tâm ma: Sư huynh Vương Vũ Phong (Chú thích: Tám trăm năm trước, Dương Khâu và sư huynh Vương Vũ Phong đi thăm dò động phủ Thánh Nhân. Để độc chiếm bảo vật mà Dương Khâu đã giết chết sư huynh, hủy thi diệt tích. ) »
« Nhấn để xem thêm. . . »
"Chậc chậc chậc. . ."
Đọc phần giới thiệu một lược, Lý Vân quét mắt nhìn Dương Khâu.
Không ngờ đấy.
Dương Khâu này chơi cũng rất mát tay, không hổ là người trong Ma đạo, lại có thể giết chết sư huynh của mình. Điều duy nhất không được hoàn mỹ chính là sư huynh đã biến thành tâm ma của hắn.
Ở thế giới Huyền Huyễn, tính nguy hại của món tâm ma này không cần nói cũng biết.
Làm không tốt.
Tẩu hỏa nhập ma là nhẹ.
Nghiêm trọng hơn là có khả năng thân tử đạo tiêu.
Nếu không giải quyết tâm mà thì gần như cả đời này không thể tiến hơn một bước.
Mà mơ ước lớn nhất của Dương Khâu lại là thành Thánh!
"Tiền bối. . .?"
Dương Khâu lo sợ gọi một tiếng.
Mới vừa rồi bị Lý Vân nhìn thoáng qua, hắn cảm thấy cả người mình đều đã bị đối phương nhìn thấu, trên người không còn chút riêng tư nào, cảm giác này làm hắn vô cùng bứt rứt.
"Ừm."
Lý Vân đáp nhẹ một tiếng tiếng.
"Xin hỏi tiền bối. . ."
Dương Khâu gượng cười, xoa xoa lòng bàn tay, cung kính nói: "Ngài vừa mới nói sẽ chỉ điểm, có nghĩa là. . .?"
"Ngươi muốn thành Thánh sao?"
Lý Vân hỏi thẳng.
"Hả?"
Lòng Dương Khâu kinh động, liền cảm thấy cả miệng khô khốc, gấp gáp trả lời: “Muốn. . . đến nằm mơ cũng muốn!"
Nói xong.
Cả người hắn tựa như một quả bóng cao su xì hơi, tê liệt ngồi trên ghế.
Người trong nhà hiểu rõ việc trong nhà.
Tâm ma của hắn quá mạnh đã ảnh hưởng đến việc tu luyện. Mỗi lần khổ tu, trong đầu sẽ hiện lên hình bóng trước khi chết của sư huynh khiến hắn như muốn phát cuồng.
Tiếp tục tu luyện có thể bảo đảm không phát điên đã không dễ dàng gì huống chi thành Thánh.
"Chẳng lẽ tiền bối có cách?"
Bỗng nhiên.
Dương Khâu lại ngồi dậy, lên tiếng hỏi.
Hắn có chấp niệm mãnh liệt đối với chuyện thành Thánh, nếu không thì trước kia cũng sẽ không vì một động phủ có Thánh Nhân ở lại mà lén giết chết sư huynh.
"Tất nhiên là có cách."
Lý Vân nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, giọng nói nhẹ tựa mây bay: "Đổi thành người khác, muốn thành Thánh có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng ngươi thì khác”.
"Tại sao?"
Dương Khâu không cam lòng, nhanh chóng hỏi tiếp.
Tại vì sao người khác có thể thành Thánh mà mình lại không?
Nếu vị tiền bối hư hư thực thực là Đế Giả này cũng hết cách, thế thì hắn không nghĩ ra trên thế gian này còn có ai có thể giúp hắn thành Thánh.
"Ngươi đã quên Vương Vũ Phong rồi ư?"
Lý Vân cười như không cười hỏi.
"Vương. . . Vương Vũ Phong. . . !"
Cả người Dương Khâu chấn động, trong con ngươi hiện lên vẻ vẻ xao động, hắn đứng dậy rồi hỏi một cách không thể tin được: "Ngài. . . làm sao ngài biết!"
Trước đây.
Trong động phủ Thánh Nhân.
Chỉ có hai người là hắn và sư huynh, hắn ra tay đánh chết sư huynh không có bất cứ ai biết. Chỉ cần hắn không truyền ra ngoài thì trên đời này sẽ chẳng có người thứ hai biết được.
Có thể nói đây là tuyệt mật!
Ngay cả Chưởng giáo Cửu U Ma Tông cũng không truy ra.
Một Lâu chủ của Thiên Cơ Lâu ở thành Đại Hoang xa xôi này làm sao lại biết được chuyện của Vương Vũ Phong chứ?
Quan trọng hơn là thực lực của chủ nhân Thiên Cơ Lâu rõ ràng vượt qua Thánh Nhân, chắc hẳn sẽ không buồn chán đi đến động phủ Thánh Nhân theo dõi mình và sư huynh đấu đá lẫn nhau.
"Thiên Cơ Lâu nắm thiên cơ trong tay, thấu triệt sự vận chuyển của Thiên Đạo, chuyện xảy ra hay chưa xảy ra trên đời đều không thể qua mắt được ta.