Không thể nào, mình đâu có nhận được tin tức gì! Con chó Triệu Tĩnh cũng đâu có nhắn gì cho mình!
Chẳng lẽ bệ hạ đã biết tình hình của huyện Nguyên Giang!
Hồi lâu sau, Chu Bách Xuyên mới đáp khi lòng không yên: “Bẩm bệ hạ, huyện Nguyên Giang thuộc phạm vi quản lý của thần, tất nhiên là biết ạ!”
Huyền Sách điện hạ có chút tò mò, huyện Nguyên Giang? Đó là chỗ nào?
Thấy phản ứng của Chu Bách Xuyên, ánh mắt Tiêu Linh Linh lạnh đi: “Vậy mời Chu Bách Xuyên giới thiệu một chút!”
Chu Bách Xuyên run rẩy đáp: “Bẩm bệ hạ, huyện Nguyên Giang nằm ở chỗ giao nhau của núi Bạch Vân, núi Thanh Thương và núi Tử Hương, vắng vẻ khó đi, vài năm trước do dịch bệnh và chiến tranh, dân cư không tới hai nghìn, cuộc sống khốn khó, thần nhiều lần thăm viếng chỉ mong đáp ứng được nhu cầu của dân chúng!”
Tiêu Linh Linh cười lạnh: “Vậy sao, dân cư không tới hai nghìn? Cuộc sống khốn khó? Sao trẫm lại thấy huyện Nguyên Giang có sản vật phong phú, bá tánh an cư lạc nghiệp khá giả, chỉ tường thành thôi cũng so được với hoàng thành của trẫm rồi, chẳng lẽ huyện Nguyên Giang trẫm tới và Chu đại nhân tới không phải cùng một nơi!”
Toi!
Toi rồi, tạch rồi, chết rồi!
Lại một tiếng nổ vang trong đầu Chu Bách Xuyên, ông ta sững người nhìn Nữ đế, Tiêu Linh Linh tức giận quát: “Chu Bách Xuyên ngươi còn muốn lừa trẫm tới khi nào?”
Tiêu Linh Linh lạnh lùng: “Báo cáo toàn bộ về huyện Nguyên Giang mấy năm nay cho trẫm nghe! Sau đó trẫm tiếp tục trị ngươi tội khi quân!”
Nghe thế, Chu Bách Xuyên quỳ trên đất mà nước mắt ấm ức chảy ra.
“Bệ hạ! Thần có nỗi khổ tâm! Đếu do tên Huyện lệnh huyện Nguyên Giang ép buộc thần!”
Tiêu Huyền Sách nhịn không nổi chen vào: “Ngươi nói tào lao gì thế? Một Tri phủ như ngươi mà còn bị một Huyện lệnh đồn ép sao?”
Cho rằng bổn điện hạ không ra cung thì không biết chức nào lớn à?
Chu Bách Xuyên khóc không thành tiếng, vừa lau nước mắt vừa sướt mướt: “Bệ hạ, điện hạ, thần nói thật! Hai năm trước thần từng tới huyện Nguyên Giang!”
“Lúc đó thần cũng giật mình, muốn nhanh chóng báo cho triều đình, nhưng mà nhưng mà...”
Chu đại nhân khóc không nói thành lời.
Tiêu Huyền Sách thấy hứng thú, cau mày nói: “Nam tử hán khóc gì mà khóc, mau nói! Nhưng cái gì!”
Chu Bách Xuyên: “Nhưng ngày đó Huyện lệnh Nguyên Giang Triệu Tĩnh đã mời thần uống rượu, dùng thuốc làm thần ngất xỉu, sau khi tỉnh lại thần đã bị họ bắt!”
“Cái tên trời đánh Triệu Tĩnh kia vu khống thần say rượu mất trí, làm bẩn... ba bà già 80...”
Trước mặt Tiêu Linh Linh tối đen, suýt ngất. “Dữ “zậy" saol” Một âm thanh lạ lùng vang lên.
Chu Bách Xuyên ngơ ngác nhìn Tiêu Huyền Sách đang hưng phấn, mẹ nó, gì đây? Dữ gì mà dữ?
“Câm mồm cho trẫm!”
Liêc hoàng đệ một cái, Nữ đế mới quay sang cau mày nhìn Chu Bách Xuyên: “Ngươi nói hắn ép buộc ngươi? Dù sao ngươi cũng là cấp trên của hắn mài”
Chu Bách Xuyên tỉnh táo lại thì càng ấm ức lau nước mắt.
“Bệ hạ có điều không hay, huyện lệnh Triệu Tĩnh không phải người! Hắn không chỉ vu khống thần, thậm chí còn vẽ ra loại tranh kỳ cục khó coi nói đây là chứng cứ phạm tội của thần!”
“Bức tranh rất sống động, tới giờ thần chưa từng thấy cách vẽ này, đáng giận nhất là nếu thần không nhận tội, Triệu Tĩnh sẽ phái người đưa nó tới nhà và quê quán của thần!”
“Thậm chí còn treo ở thanh lâu coi như đông cung đồi”
“Đây là việc người làm sao?”, Tiêu Huyền Sách điếng người.
Tiêu Linh Linh liếc hắn ta, ngươi tốt hơn hắn chỗ nào? “Sau đó thì sao? Mau kể đi!”, Tiêu Huyền Sách thúc giục. Chu Bách Xuyên:...
Mẹ nó, ngươi đang nghe kể chuyện đó hả? Khốn kiếp, nếu ngươi không phải là hoàng tử thì ông đây xử đẹp ngươi rồi nhé!
“Tất nhiên thần cũng sống chết không chịu, nhưng bệ hạ, thủ đoạn của Triệu Tĩnh này đúng là độc ác chưa từng thấy! Hắn uy hiếp thần nếu không ký tên đồng ý nhận tội thì cho thần ăn xuân dược, ném vào chuồng heo rồi mời người trong cả huyện tới tham quan”.
Khoé miệng Tiêu Linh Linh giật giật, tay run rẩy, cái tên nói muốn cho dân chúng có đồng ruộng của riêng mình có thể điên khùng tới mức này sao!
Tên Huyện lệnh trời đánh!”
Chu Bách Xuyên lau nước mắt bộc phát sau từng ấy năm uất ức, nói hết toàn bộ ra.