"Lão Lưu chắc chẳn là đã nhận tiền của Huyện lão gia rồi, con mẹ nó nghe xong ta còn nổi hết da gà da ốc lên!"
Bên cạnh có một tên đàn ông kích động vỗ tay, còn không quên nói với người đồng hành ở bên cạnh.
"Đúng vậy đúng vậy, những chuyện khác không nói, Huyện lão gia của chúng ta có thể anh tuấn thần võ như ta được sao? Đùa à!". Một thanh niên không tự nhận thức được nhan sắc của mình nói bằng giọng nghẹt mũi.
Mặt Lục Uyên đỏ bừng bừng cẩn thận kéo ống tay áo Tiêu Linh Linh: "Tiểu thư, hay là chúng ta quay về đi?"
Một người ít ra cung như nàng ấy cũng biết kỹ viện là gì, giờ nghĩ đến thân phận của Tiêu Linh Linh, nói thật trong lòng nàng ấy có chút hoảng hốt.
Nữ Đế của Đại Càn lại có thể đứng vây xem kỹ viện khai trương cùng với một đám thường dân ngoài chợ, Huyện lệnh lại còn muốn lên đài phát biểu diễn văn khai trương!
Lục Uyên đã có thể mường tượng ra cảnh Huyện lệnh Nguyên Giang vẫn chưa gặp qua bao giờ này sẽ bị Tiêu Linh Linh hỏi tội chém đầu trong tương lai.
Quan viên mấy huyện trước tuy rằng quản lý không nghiêm, nhưng cũng không thái quá như Huyện lệnh Nguyên Giang ngươi!
"Để quan sát thêm!”, Tiêu Linh Linh nghiến răng.
Mở kỹ viện thì thôi đi, dù sao điều này cũng không trái pháp luật, nhưng con mẹ nó, gióng trống khua chiêng như vậy thì đúng là lần đầu tiên thấy. Cái này còn chưa tính là gì, quan trọng là Huyện lệnh còn tham gia vào, điều này tuyệt đối không thể nhịn được!
Phải biết rằng khi Tiêu Linh Linh tiếp nhận một Đại Càn bất ổn từ trong tay tiên hoàng, chuyện đầu tiên nàng làm chính là xoá sổ những nhà chứa của quan doanh.
Bây giờ, ngay dưới mí mắt lại có một tên không biết sống chết, gióng trống khua chiêng mở thanh lâu, giờ phút này Tiêu Linh Linh trực tiếp đánh dấu x cho đạo đức của Triệu Tĩnh.
Lão Lâm đứng một bên nhìn một cách cực kì thích thú, chỉ còn thiếu mỗi vỗ tay như người bên cạnh nữa thôi.
Đầu là đàn ông cả mà.
Mặc dù hơi già một chút!
Chỉ thấy cánh cổng của Di Hồng Viện bật mở, Triệu Tĩnh đi ra từ bên trong, trên người toát ra thần thái nhẹ nhàng tiêu sái,
nhận lấy chiếc loa từ trong tay ông lão bên cạnh.
Mấy người Tiêu Linh Linh nhìn sang, không khỏi có chút kinh ngạc.
Người này trẻ tuổi quá, nhìn như mới khoảng hai mươi lăm, hai sáu tuổi mà thôi, vậy mà lại có thể quản lý huyện Nguyên Giang thành ra như thế này!
Tuổi trẻ tài cao, đạo đức kém!
Tiêu Linh Linh cho ra ấn tượng đầu tiên của mình.
Triệu Tĩnh không chú ý tới ánh mắt của ba người Tiêu Linh Linh, hản ho khan hai tiếng: "Các đồng chí... A, mẹ nó, nhầm chỗ rồi, làm lại!"
Phía dưới vang lên một trận cười giòn tan, tối hôm qua Triệu Tĩnh xem bài nhảy cancan tại Di Hồng Viện cả đêm nên tỉnh thần có hơi uể oải: "Cười cái rằm mà cười, một đám điêu dân, ngày mai sẽ bắt các ngươi vào đại lao ngồi!"
Không nói còn đỡ, vừa nói tiếng cười càng rộn ràng hơn.
Ba người Tiêu Linh Linh trong đám người có hơi kinh ngạc.
Quan hệ giữa người dân huyện Nguyên Giang và Huyện lão gia này có hơi không bình thường!
"“Khụ khụ, các hương thân phụ lão!"
Triệu Tĩnh hắng giọng rồi cất cao âm lượng: "Sau nhà tắm Lý Nhị Cẩu, câu lạc bộ dưỡng sinh Trương Lão Bát, giờ đây, huyện Nguyên Giang chúng ta lại được nâng lên một tâm cao mới! Cuối cùng chúng ta cũng có được thanh lâu đầu tiên! Đó là một chiến thẳng mang tính cách mạng! Là một đột phá vượt thời đại! "
"Đối với việc này, Triệu Tĩnh ta sẽ là đại cổ đông đứng đầu của Di Hồng Viện, nhiệt liệt hoan nghênh các hương thân đến Di Hồng Viện của chúng tôi để gột rửa sạch sẽ mọi mệt mỏi tinh thần!"
"Huyện lão gia, hôm nay khai trương giảm mấy phần trăm vậy!". Trong đám người có một câu hỏi vang lên.
Triệu Tĩnh liếc mắt nhìn qua bên đó rồi giơ ngón giữa: “Con mẹ nó, Mặt Rõ, đi dạo thanh lâu còn muốn được giảm giá à, ngươi lại đây, ta cho ngươi một chân giảm giá!"
Tiêu Linh Linh giơ tay đỡ trán, đây là thần tử của trẫm mà!
Giọng điệu này sao lại giống quy công* thanh lâu như đúc, có cần phải chuyên nghiệp như vậy không!
*quy công: từ cổ chỉ những người đàn ông làm trong kỹ viện, đa phần là làm tay sai hay canh gác.
Nữ Đế bệ hạ bị tổn thương sâu sắc, cái loại cảm giác tương phản như là nhặt được một đống vàng vàng ở ven đường, đang mừng rỡ tưởng răng là vàng thật, nhanh chóng muốn cất vào trong túi nhưng kết quả cuối cùng lại phát hiện là đống phân chó thối hoặc, cảm xúc thật sự quá mãnh liệt!
Sau một màn hài hước này, Triệu Tĩnh vẫn còn phát biểu một cách nhiệt tình.
"Sự thắng lợi huy hoàng này Là kết quả một lòng cùng nhau cố gắng của quan dân trên dưới chúng ta! Chúng ta phải không ngừng cố gắng, phát triển xây dựng cả huyện huy hoàng, tiếp tục phấn đấu vì mục tiêu vĩ đại là để cho những người phụ nữ sa ngã có thể sống dưới ánh mặt trời!"
"Phát triển xây dựng huy hoàng! Mở luôn Di Hồng Viện ở đế đô! Cứu vớt những người phụ nữ sa ngã của toàn quốc!"
Một gã quy công Di Hồng Viện được truyền cảm hứng từ bài diễn thuyết của Triệu Tĩnh, trên mặt tràn đây ánh sáng xán lạn thần thánh giơ nằm đấm lên dõng dạc rống lên, đủ để thấy hắn ta yêu thích nghề nghiệp của mình đến cỡ nào!
Đây mới đúng là yêu nghề kính nghiệp!
Kết quả chính là bị Triệu Tĩnh quay đầu đá một cước: "Mẹ nó, tên mù XX đang nói cái gì đó! Dì Tuyết lôi tên này xuống cho ta, bắt học thuộc một trăm lần khẩu hiệu!"
Triệu Tĩnh hung tợn trừng mắt một cái, con mẹ nó, nếu để cho bên trên biết mình mở kỹ viện ở huyện Nguyên Giang để làm xăng làm bậy, cái chức quan huyện này của mình còn được làm nữa hay không?
Ông đây còn chưa hưởng thụ đủ cuộc sống của kẻ có quyền có tiền nhất nơi này đâu!
Dì Tuyết cầm quạt hoa đào vội vàng cười hiền hòa: "Triệu lão gia, đừng tức giận, đừng tức giận."
Quy công bị đạp một cước vội vàng xoa xoa mông, sau đó bị người đẩy xuống, miệng không ngừng mặc niệm khẩu hiệu huyện Nguyên Giang.
"Không bao giờ tiết lộ tình hình trong huyện cho người ngoài..."
Triệu Tĩnh vốn còn muốn nói thêm gì đó nhưng đã không còn hứng thú vì bị tên quy công quấy rầy khi đang đọc diễn văn. Hẳn tiện tay đưa chiếc loa cho người bên cạnh, nhìn dì Tuyết mặt đỏ bừng bừng cảnh cáo nói: "Được rồi dì Tuyết, hôm nay bổn quan coi như là tới tham gia để ngươi nở mày nở mặt, nhớ làm cho tốt!"
"Nhưng nếu để cho bản quan biết Di Hồng Viện này có hành vi cưỡng ép con gái nhà lành thì cũng đừng trách bản quan tháo dỡ bảng hiệu của ngươi xuống, để cho ngươi nửa đời sau phải ăn cơm tùi"
Dì Tuyết hoảng sợ, vội vàng bày tỏ răng mình không dám, bà ta cũng không phải là dân địa phương ở huyện Nguyên Giang, mà là bị Triệu Tĩnh đưa đến từ huyện Lâm, sau đó ở lại huyện Nguyên Giang.
Ở chung một đoạn thời gian, bà ta mới biết cái tên Huyện lão gia nhìn như mới hai mươi ba, hai mươi bốn này trông khá dễ tính nhưng một khi có người vi phạm pháp luật, làm rối loạn kỷ cương, vậy thì hắn sẽ ra tay một cách không nể tình!
Đã từng có nha dịch không chịu nổi sự cô đơn, suýt cưỡng bức một cô nương đã bị đánh đến mức nửa năm không xuống nổi giường!
Huyện Nguyên Giang này tốt thì đúng là tốt nhưng mà luật
pháp quá nghiêm!
Triệu Tĩnh vừa đi, những người đàn ông vốn vẫn đang vây xem trước cửa Di Hồng Viện chớt gào lên một tiếng rồi như: ong vỡ tổ vọt vào cửa Di Hồng Viện thiếu chút nữa làm tan nát luôn cái cửa.
Gào thét gì mà phải cứu vớt phụ nữ...
Bởi vậy có thể thấy được đàn ông ế ở huyện Nguyên Giang này nhiều bao nhiêu.
Đây cũng là chuyện bình thường, hai năm nay huyện Nguyên Giang phát triển rất nhanh dưới sự dẫn dắt của Triệu Tĩnh, đã không còn là một cái huyện nghèo chỉ có hơn ngàn
người sinh sống trước kia.
Dưới thủ đoạn “hãm hại lừa gạt” của Triệu Tĩnh, có không ít người đến huyện Nguyên Giang cảm rễ ở lại.
Chỉ vì một câu: Chỉ cần ngươi đến, không lo không có cơm ăn, không có tiền kiếm!
Ngươi chỉ là một tên ăn mày, chỉ biết xin cơm?
Cầm chổi tham gia vào đội vệ sinh quét đường cho ta, ngươi không đói được!
Ông đây có rất nhiều việc cho ngươi làm! "Tiểu, tiểu thư?" Lục Uyên nhìn những người nam nhân ở xung quanh đang xông tới cửa lớn Di Hồng Viện, theo bản năng nhìn về phía Nữ Đế bệ hạ.
Không cần tháo khăn che mặt xuống, nàng ấy cũng có thể nhìn được Nữ Đế bệ hạ suy sụp cỡ nào, đôi mắt đang muốn giết người kia không có một chút hơi nước nào, mà là trực tiếp tức giận đến cả người run rẩy!
Lục Uyên nghĩ thầm, Huyện lệnh Nguyên Giang säp xong đời rồi.
Đúng vào lúc này, một tên nha dịch của quan phủ từ xa đi tới: "Ba vị là thương khách nơi khác đến vào ngày hôm qua đúng không? Huyện lão gia của chúng ta có lời mời!"