“Nhưng người này lại quanh năm lừa gạt, dùng cái này để trốn việc thu thuế, quả thực khiến cho người người vô cùng căm phẫn với hành vi coi thường luật pháp!”
Tiêu Linh Linh chậc một tiếng, những người bên dưới đã biết rồi.
Trên thực tế từ khi Triệu Tĩnh đến Đế Đô, đã có không ít người ngoài sáng trong tối đi thăm dò chuyện ở huyện Nguyên Giang, cho dù đám người Trương Long dù tỉnh tế và kỹ càng cỡ nào vẫn để sót.
Bởi vậy tình hình của huyện Nguyên Giang hoàn toàn không phải bí mật đối với các cận thần đứng đầu kinh thành, chỉ là vừa nghĩ tới Tiêu Linh Linh cũng đã
từng đến huyện Nguyên Giang hơn nữa đã mang thuốc nổ về thì...
Những người này cũng lựa chọn giả điếc giả câm không làm tấu chương về việc này.
Thấy Triệu Tĩnh đồng thời chọc phải hai trong Tam Công, Tiêu Linh Linh cũng đành xuống nước, chỉ có thể nói: “Lục Uyên đi truyền Triệu Tĩnh”.
"Tâm phúc Lục Uyên luôn ở bên người lên tiếng, vội vàng đi về phía hậu cung.
Thượng thư phòng, Triệu Tĩnh đang cùng hoàng tử thế tử quận chúa kể chuyện hắn đại chiến với Thiên ma Ngoại Vực, mọi người còn đang cảm thán huyện Nguyên Giang thật sự có quá nhiều tai hoạ.
Lục Uyên đến rồi.
“Truyền triệu ta?”, Triệu Tĩnh có chút mơ hồ.
Lục Uyên ừ một tiếng rồi dẫn Triệu Tĩnh đi ra khỏi Thượng thư phòng sau đó mới nói: “Dương lão thái sư và Triệu thái phó vạch tội ngươi trên triều, Triệu đại nhân nên cẩn thận”.
Đây chính là nguyên nhân Tiêu Linh Linh phái Lục Uyên truyền triệu mà không phải thái giám tổng quản.
“Hai lão này ăn no rỗi hơi rồi vạch tội ta!”, Triệu Tĩnh vẫn trong trạng thái mơ hồ.
Lục Uyên cũng bị câu hỏi này của hắn khiến cho không biết trả lời như thế nào: “Dù sao ngươi cẩn thận là được”.
Hai người đi thẳng tới đại điện, sau khi hành lễ xong Triệu Tĩnh mới đứng dậy. Tiêu Linh Linh ngồi ở trên long ỷ, nhìn Triệu Tĩnh ở phía dưới lạnh lùng nói: “Triệu Tĩnh, Thái sư và Thái phó đồng thời vạch tội ngươi, ngươi muốn giải thích gì không?”
Mặt ngoài nên thể hiện thái độ một chút.
Sau khi Triệu Tĩnh hỏi rõ nguyên do, lập tức nổi máu xung thiên. Hăn nhìn lão thái sư tóc hoa râm và Triệu thái phó sắp đi xuống lỗ, khó chịu nói: “Cái gì gọi là lừa trên gạt dưới, chạy thuế trốn má, trên đời này không có huyện nào nộp thuế nhiều như huyện Nguyên Giang của ta!”
Nếu đã biết rồi, vậy cũng không có gì để che giấu nữa.
Dương lão thái sư: “Nói bừa! Triệu Tĩnh từ khi ngươi nhậm chức huyện Nguyên Giang đến bây giờ cũng mới chỉ khoảng sáu năm, ngươi nộp thuế lúc nào!”
Đồ vô liêm sỉ còn muốn làm bừa, cho là Hộ Bộ của lão phu không còn ai đúng không?
Triệu Tĩnh khoanh tay cười lạnh nhìn về phía Tiêu Linh Linh một cái.
Tiêu Linh Linh thở dài, mới nói: “Lão thái sư, sau khi Triệu Tĩnh vào Đế Đô, đã giao cho trẫm một trăm năm mươi vạn lượng, nói là thuế mấy năm nay của huyện Nguyên Giang”.
Lão thái sư há hốc mồm, văn võ bá quan hít một ngụm khí lạnh.
Một trăm năm mươi vạn lượng!
Nói đùa gì vậy, huyện Nguyên Giang có gà vàng biết đẻ trứng sao?
“Không thể nào! Một huyện làm sao có thể thu được nhiều thuế như vậy”. Lão thái sư thất thần.
Triệu Tĩnh nói: “Đúng rồi, lúc trước Triệu Tĩnh ta chỉ là một vị quan thất phẩm tép riu, sao so được với lão thái sư ngài đây, quan tri phủ thanh liêm ba năm nộp. mười vạn, ngài đã làm thái sư làm nhiều năm như vậy rồi, chỉ là một trăm năm mươi vạn lượng có tính là gì đâu”.
“Ngươi! Ngươi ngậm máu phun người!”
Lão thái sư tức giận đến mức dùng ngón tay chỉ Triệu Tĩnh, ông ta không ngờ mình chỉ đưa ra nghi vấn mà Triệu Tĩnh đã đội cho ông ta một cái mũ tham ô.
Triệu Tĩnh cũng không muốn để ý tới cái tên “bại tướng” đã từng bị mình làm cho ngất đi này, quay lại hướng dùi về phía Thái phó: “Còn có Triệu thái phó, làm bạn với cứt đái thì làm sao? Xử lý vệ sinh của Đế Đô, đây là ý chỉ của bệ hạ giao. cho ta làm”.
“Ngài thì tốt rồi, gia tài bạc triệu ở nội thành, không nhìn thấy môi trường dơ bẩn loạn lạc của dân chúng ngoại thành, nhưng ta không giống như vậy, những năm trước, người chết vì ôn dịch còn chưa đủ nhiều sao? Ngài tìm thái y hỏi xem những thứ dơ bẩn kia đồn chung cùng một chỗ có thể gây ra ôn dịch được không!"
“Cũng không biết ngài, mẹ nó, cũng không biết ngài làm Tam Công kiểu gì nữa! Cũng không thể vì ngài quyền cao chức trọng mà được sống thoải mái rồi không cho dân chúng được sống tốt, đúng không?”
“Huống chỉ chuyện này, Huyền Sách điện hạ tự thân vận động, tự ngài đi đến ngoại thành hỏi thăm một chút, bây giờ hỏi bách tính ngoại thành, có ai nhắc tới Huyền Sách điện hạ mà không khen ngợi? Chúng ta làm chút chuyện nhỏ cho dân là sai sao?”