DG : Mấy chương trước là coppy trên mạng nên nhân vật chính là Triệu Tĩnh, giơf mình dịch bẩn gốc nên Triệu Tĩnh là Triệu Tĩnh nhé!
Lý Nguyên khẽ cười, nhìn thuộc hạ: "Vẫn táo bạo như ngày nào."
Binh bộ Thị lang cau mày: "Lý công, hắc hỏa dược kia tuy rằng Binh bộ ta hiện tại có thể tạo ra, nhưng nếu muốn ứng dụng vào quân sự, vẫn phải tìm Triệu Tĩnh, người sáng tạo ra hỏa dược mới được."
"Lúc trước Lý công nếu mở lời bảo đảm một chút, chẳng phải có thể kết mối thiện duyên sao?"
Lý Nguyên cười ha hả: "Tiểu tử ngươi là bị thuốc súng đen nhập ma rồi à?"
Thị lang hai mắt sáng ngời: "Thứ này nếu thật sự có thể ứng dụng trong chiến tranh quân sự, ta dám nói binh lính Đại Càn ta sau này sẽ không còn sợ hãi bất kỳ quốc gia nào, đây chính là lợi khí có thể định thế sự a."
Lý Nguyên vuốt chòm râu: "Cái này ta làm sao không biết, bất quá vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy, Triệu Tĩnh này thú vị, nhưng tiểu tử này chính là một cô thần a."
Cô thần, giải thích chính là không biết làm quan.
Trong mắt Lý Nguyên, Triệu Thái Phó, Dương Thái Sư là hai trong ba vị tam công, cho dù chân luận quyền thế so ra kém sáu bộ thượng thư, những quan lớn triều đình đều là nhất phẩm này.
Nhưng thân phận địa vị là thật a!
Kết quả Triệu Tĩnh hết lần này tới lần khác liền không sợ, sững sờ mắng hai người trước sau ngất đi, hắn Lý Nguyên nghe được là sảng khoái, nhưng khi đó cuối cùng cũng không tốt ra tay.
Hơn nữa nhìn thấu tính tình Triệu Tĩnh, người như thế ở trong quan trường rất khó lăn lộn, cũng chỉ có thể đè nén tâm tư giúp Triệu Tĩnh một phen.
"Hai lão gia hỏa kia, đơn giản chính là xem Triệu Tĩnh có thể ở thượng thư phòng dạy học, sợ Triệu Tĩnh về sau lấy vị trí của bọn họ." Binh bộ thị lang căm giận bất bình.
Lý Nguyên một cái hạt dẻ gõ xuống: "Xú tiểu tử ngươi cũng học Triệu Tĩnh đúng không!"
Thị lang sờ đầu cười hắc hắc một tiếng: "Ta cũng chỉ là sau lưng mắng chửi, bất quá nghe thật hả giận a."
"Ai nói không phải?" Lý Nguyên cũng cười hắc hắc một tiếng.
Đối với Triệu Tĩnh vì sao lại bị một thái sư một thái phó nhằm vào, hắn tuy rằng trong lòng không rõ ràng lắm nhưng cũng đoán được.
Vô luận là thái sư hay là thái phó hay là thái bảo, đều là Sư phó đế vương dạy dỗ đế vương.
Mặc dù nữ hoàng ngày nay văn võ song toàn, nhưng nói cho cùng vẫn là nữ lưu a!
Hơn nữa hành vi của Nữ Đế bệ hạ cơ hồ cũng là đang nói cho mọi người, Tiêu Linh Linh nàng là đại đế, tương lai thiên hạ vẫn phải giao cho Tiêu Huyền Sách.
Nếu không làm sao chỉ tiếc rèn sắt không thành thép như thế!
Một khi Huyền Sách điện hạ đăng cơ, phe cánh Chiêm Sự phủ sẽ như chó gà lên trời, hai lão già cáo già sao có thể để Triệu Tĩnh, một kẻ
trẻ ranh, trở thành Thái Bảo?
Cần biết rằng vị trí Thái Bảo trong Tam công còn thiếu, hiển nhiên hai lão già đều hy vọng người nắm giữ vị trí này sẽ là người của mình.
Lý Nguyên thở dài, không biết Triệu Tĩnh có nhận ra điều này hay không, triều đình quả thực là nước sâu.
...
Triệu Tĩnh trở về nơi ở, hoàn toàn không hề chán nản hay phẫn uất như người ngoài tưởng tượng.
Ngược lại, hắn còn vẻ mặt chờ mong, chắp tay đi lại trong sân.
"Làm xong chuyện này, hẳn là không thể làm quan được nữa nhỉ?"
"Cẩu nữ nhân, ngươi cũng nhìn thấy đi, lão tử không thích hợp làm quan ở đế đô, mau giáng chức ta về Nguyên Giang huyện đi."
Cho dù là kẻ ngu ngốc cũng biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc.
Triệu Tĩnh nếu thực sự là kẻ ngu ngốc, những người ở Nguyên Giang huyện đã sớm chết đói. Sở dĩ hắn không sợ hãi, đơn giản là vì hắn chắc chắn
Tiêu Linh Linh hiện tại sẽ không giết mình.
Cùng với đó, hắn thực sự muốn quay về Nguyên Giang huyện!
Ở lại đế đô này một ngày, cả người hắn đều không được khỏe.
Nhưng mà đợi trọn vẹn một canh giờ cũng không thấy thánh chỉ, Triệu Tĩnh tức giận không chịu được, nhìn về hướng hoàng cung, "Mẹ nó, lão tử đã
như vậy, còn không giáng chức?"
...
Triệu đại nhân!
Người tới là Vương Tam, tay cầm lồng chim, thắt lưng đeo đai ngọc, trên lưng đeo lăng la, chải tóc dài, cử chỉ cẩn thận tỉ mỉ, nhìn qua giống như
thuyết thư tiên sinh trong miệng, loại trọc thế giai công tử, nhẹ nhàng mỹ thiếu niên.
Triệu Tĩnh không có hứng thú gì với người này, chỉ thuận miệng chào hỏi, hắn còn đang chờ giáng chức thánh chỉ.
Vương Tam sửng sốt: "Triệu đại nhân chỉ là làm sao vậy? Sao lại cúi đầu ủ rũ."
"Không có gì, Vương công tử tới làm gì?" Triệu Tĩnh nhíu mày.
Vương Tam vui vẻ: "Triệu đại nhân, người này mấy ngày hôm trước nói mời ta uống rượu, đã bao nhiêu ngày rồi! Gần nửa tháng rồi, có người mời khách
như vậy mà."
"Mẹ kiếp, da mặt dày như vậy sao?"
"Khụ khụ khụ, cái này thật sự là công vụ bận rộn, quên mất." Triệu Tĩnh bịa ra một câu nói dối.
Vương Tam liếc mắt: "Ngươi là Lục phẩm sự thừa nhiều nhất làm nội vụ cung đình, có thể có công vụ gì."
"Lục phẩm làm sao vậy, không thể có công vụ sao?"
"Được được được, Triệu đại nhân vì nước vì dân thật đúng là Thanh Thiên đại lão gia của Càn quốc chúng ta, hiện tại không có việc gì chứ? Đi, ta
mời ngươi uống rượu, lần trước Tiên nhi thấy ngươi còn nhớ mãi không quên đấy."
Nhìn Vương Tam, Triệu Tĩnh thầm mắng một trận, nhưng hiện tại bị miễn chức đình bổng, hắn cũng chẳng có việc gì làm, xem thử tên này rốt cuộc là thần thánh phương nào.
Hắn lập tức đồng ý, dặn trước là Vương Tam phải trả tiền.
Vương Tam cười lớn, "Biết rồi biết rồi, bổng lộc của ngươi vẫn nên giữ lại đi."
Hai người sóng vai ra cửa, thân thiết như tri kỷ, đến Xuân Phượng lâu nơi Vương Tam từng mời hắn trước đây. Vẫn là đại sảnh tráng lệ
kia.
Triệu Tĩnh nhìn quanh, thấy khách khứa đông đúc.
Tuy là ban ngày ban mặt, chắc hẳn sẽ có chút thu liễm, hắn thầm nghĩ.
Vương Tam hiển nhiên đã có chuẩn bị, dẫn Triệu Tĩnh trực tiếp lên lầu ba.
Ngồi xuống.
Gã sai vặt tửu lâu mở cửa sổ, hỏi Vương Tam: "Gia, có thể mang thức ăn lên chưa?"
"Mang lên đi, ta chết đói rồi." Vương Tam nói rồi thả lồng chim xuống.
Triệu Tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, đây có lẽ là vị trí đẹp nhất Xuân Phượng lâu, có thể nhìn thấy hơn nửa hoàng cung.
Tiên nhi cô nương lần trước gặp qua cùng với một nữ tử dáng người nóng nảy, khuôn mặt như yêu đi đến, há miệng là phong trần mười phần.
"Vương công tử, Triệu đại nhân đã lâu không tới a."
Nói xong, nàng ta ung dung ngồi xuống bên cạnh Triệu Tĩnh, quả là tự nhiên a!
Triệu Tĩnh nở nụ cười, không cự tuyệt mỹ nhân ân cần. Vương Tam trêu ghẹo nói: "Triệu Thanh Thiên chúng ta công vụ rất bận rộn."
"Trách không được Tiên nhi vừa nhìn, Triệu đại nhân đều gầy đi."
Triệu Tĩnh nhướng mày nhìn chằm chằm hung khí hành thích mình: "Ta thấy ngươi béo rồi."
Tiếng cười vang lên bốn phía.
Món ngon giống nhau được bưng lên, Triệu Tĩnh nhìn mà không có hứng thú gì. Thủ đoạn nấu nướng của thời đại này quá cay nồng, ngay cả
huyện Nguyên Giang, đám đầu bếp kia cũng học theo hắn, cho nhiều dầu mỡ muối, ăn mới có vị.
Vương Tam cầm đũa gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng, nhăn mặt: "Thật đúng là nhạt nhẽo."
Triệu Tĩnh thuận miệng nói: "Các nơi trong cả nước không phải đều như vậy."
Vương Tam cười ý vị thâm thúy: "Vậy cũng chưa chắc, đến đây, cho ngươi xem thứ tốt."
Nói xong, hắn lấy từ đai ngọc bên hông ra một bình ngọc nhỏ. Ba người Triệu Tĩnh đều bị gợi lên hứng thú. Nữ tử bên cạnh Vương Tam hỏi:
"Gia, đây là thứ tốt gì?"
"Thứ này a, chỉ cần bỏ một chút như vậy, đồ ăn sẽ trở nên rất có vị." Vương Tam nhìn Triệu Tĩnh mở bình ngọc ra, phun ra một ít bột trắng
nhỏ mịn.
Mí mắt Triệu Tĩnh giật giật. Thứ Vương Tam đổ ra không phải gì khác, chính là muối mịn mà Nguyên Giang huyện lén lút bán!