"Ta đã bỏ nhà đi mười năm, trước khi bỏ đi, nhà ta bán vải, cha ta cả ngày quay xung quanh cửa hàng, có đến nửa năm cũng không ở nhà, mỗi lần nhìn thấy ta thì đều bắt ta đọc sách, tóm lấy ta xem sổ sách! Về sau có một lần, ta nghe nói mẹ ta đã ho khan mấy ngày, đã bỏ ra một ngàn lượng bạc mua thuốc, không nghĩ tới lại là giả, mặc dù ta bị lừa, nhưng chung quy là có lòng tốt, sau khi cha ta biết được, hung hăng đánh cho ta một trận..."
"Cả ngày trên miệng họ lúc nào cũng là tiền, ta chỉ nghĩ rằng, tương lai ta nhất định phải kiếm được nhiều bạc hơn, tài giỏi hơn so với cha ta, để xem ông ấy còn mắng ta kiểu gì! Dưới cơn nóng giận, nên đã thu dọn túi hành lý ra ngoài..." Tiểu quỷ thở dài.
Hối hận sao? Hối hận chứ!
Bạc nào có dễ kiếm như vậy.
Hơn nữa đi ra bên ngoài, không có chỗ dựa, ở đâu cũng phải dựa vào chính mình, chú ý cẩn thận, rất nhiều lần cũng suýt nữa mất mạng, nhưng mỗi lần đều may mắn tránh thoát, hắn đã cho rằng chính mình có thể cứ luôn may mắn như vậy, lại không nghĩ rằng cuối cùng vẫn chết nơi đất khách tha hương.
Vân Chước nghe thấy hắn nói bỏ ra một ngàn lượng bạc mua thuốc giả, cũng sắp muốn thay cha hắn đánh người rồi.
Một ngàn lượng, đủ mua bao nhiêu lá bùa Chu Sa chứ?
Tên phá của.
Tiểu quỷ huyên thuyên, nói không ít chuyện xưa, một lát sau, Vân Chước đã đến nơi rồi.
Chỉ là căn nhà này... Rất khí thế?
"Nhà ta thay đổi rồi à? Lúc ta rời đi, con đường trước cửa này còn chưa rộng như vậy đâu! Bây giờ cũng có thể đậu được nhiều cỗ xe ngựa như vậy rồi!" Tiểu quỷ nhẹ nhàng đi đến, trên đỉnh đầu là biển hiệu "Hồ Trạch".
Mà trước cửa có không ít người.
Hôm nay, Hồ gia lại còn có việc mừng sao?
Vân Chước cũng không cản người, mà chính là để tiểu quỷ nhẹ nhàng đi vào một vòng.
Sau khi tiểu quỷ đi vào một vòng rồi trở về, linh hồn đã tản ra một cỗ khí tức phiền muộn lại phức tạp: "Thì ra, hôm nay là ngày muội muội ta đính hôn, chớp mắt nó đã 17 rồi, lúc ta ra đi, nó vẫn còn là đứa con nít..."
Vân Chước không đi vào, nhưng xung quanh người qua đường không ít, nàng cũng nghe thấy một vài tin tức có ích.
Hồ gia, chắc là đã có chút khác biệt so với lúc tiểu quỷ bỏ nhà ra đi, bây giờ chính là một trong số những phú thương xếp hạng đầu trong Kinh Thành.
Hồ gia vẫn như cũ là bán vải, cửa hàng mở ra ở khắp các nơi, lại còn nổi danh lừng lẫy là ông chủ "Cao Thăng bố phường".
Vân Chước đi qua nhiều nơi, đối với "Cao Thăng bố phường" này vẫn có biết một chút.
Cửa tiệm này chế tạo ra được loại vải tuyệt nhất.
Nghe nói mấy năm trước phường vải này sáng chế ra một loại vải hoàng kim mỏng như cánh ve, được trong cung chọn làm áo cho hoàng đế, vải vóc trơn mềm thoáng khí, hoàng đế ưa thích, còn ban thưởng, vải hoàng kim này chính là hàng chuyên dùng trong cung, ngoại trừ thứ này, còn có gấm Lưu Vân, lụa Tử Ngọc các loại vải vóc quý giá, cung không đủ cầu.
Vân Chước nhìn linh hồn đang tung bay giữa không trung...
Đó là kẻ ngu ngốc.
Nhà có núi vàng núi bạc, bản thân hắn lại đến biên cảnh bán mạng đi buôn?
Kiếm được mấy vạn lượng bạc quả thật là không ít, nhưng so với bảng hiệu chữ vàng Cao Thăng bố phường... thì có đáng là gì?
Hôm nay ông chủ phường vải có tin mừng, không ít khách nhân mang theo thiếp mời đến.
Vân Chước cũng đi ra phía trước, bị tiểu tử canh cổng ngăn lại, nàng trấn định mở miệng: "Ta không có thiếp mời, nhưng lại là bằng hữu của công tử của quý phủ, làm phiền thông báo cho chủ tử của quý phủ, ta nhận lời nhờ vả của Hồ Thăng, đến đưa thư."