Tiêu gia ít người, hậu viện của Tiêu Trấn Quan cũng chỉ có một thê tử là Khương thị, qua nhiều năm như vậy, lão thái thái căn bản không quản gia sự, cho nên trong phủ trên dưới đều nghe theo Khương thị.
Cho dù là Tiêu Văn Dũ đối với hai đệ đệ vô cùng nghiêm khắc, gặp Khương thị cũng phải thu liễm cực kỳ ngoan ngoãn.
Thế cho nên Khương thị ít khi thất bại.
Nhưng hôm nay, lại mất hết mặt mũi như vậy.
Vừa nghĩ tới ánh mắt chế giễu của người khác, Khương thị có cảm giác mình không còn mặt mũi, hận không tìm được một cái lỗ để chui vào!
"Phu nhân, còn có một chuyện. Khi tiểu nhân trở về thì gặp người của Cao Thăng bố phường tới đưa lễ, nhìn thật sự rất nhiều, đều là vải vóc, y phục tốt nhất, tiểu nhân không biết xử trí như thế nào, nên bảo bọn họ chờ ở bên ngoài." Quản gia lại nói.
Hồ gia mặc dù chỉ là thương nhân bán vải, nhưng cũng là thương nhân có thân phận.
Cao Thăng bố phường thường xuyên phát triển ra một vài loại vải vóc có hoa văn đặc biệt, số lượng không nhiều, trong kinh thành rất nhiều nữ tử ganh đua sắc đẹp, đều muốn tìm cách đặt làm sớm một chút, nếu như mặc y phục nhà bọn họ, lúc đi ra ngoài xã giao cũng có thể khiến người ta hâm mộ hơn mấy phần.
"Người nhà này ngược lại là biết làm ăn, chẳng lẽ biết Đại Lang sắp tới kỳ thi mùa xuân cho nên tới chúc mừng trước?" Khương thị nhíu mày: "Cũng được, bảo người ta vào đi."
Khương thị thở ra một hơi, khôi phục lại sự đoan trang, bảo quản gia ra ngoài dẫn người vào.
"Chỉ tiếc mệnh số của lão thái thái ngắn, gần đây cũng chỉ có thể mặc mộc mạc một chút, không chừng sẽ còn chậm trễ A Nguyên con đến Cầm Lâu bái sư..." Khương thị thấy tiếc nuối nói.
"Cô mẫu, không quan trọng, mỗi ngày con ở nhà luyện nhiều thêm một chút cũng như vậy." Khương Nguyên làm ra vẻ không thèm để ý.
"Chờ tang sự qua đi, ta tìm cách mời Oanh cầm sư đến nhà, Nguyên Nhi con tài đức vẹn toàn, Oanh cầm sư nhìn thấy tất sẽ ưa thích, đến lúc đó bất luận tiêu bao nhiêu tiền bạc, tuyệt đối cũng sẽ để người ta nhận con làm đồ đệ." Khương thị hào phóng nói.
Cầm sư nổi tiếng thiên hạ không nhiều, chịu nhận đồ đệ là nữ thì càng ít.
"Cảm ơn cô mẫu." Khương Nguyên vội vàng nói, giọng điệu hơi ngưng một chút, lại thử thăm dò: "Vậy... bên chỗ biểu tỷ thì sao ạ? Có phải cũng nên học cái gì đó mới được hay không? Biểu tỷ giúp Lý đại nhân phá được án, có thể thấy rất thận trọng, học hành gì đó không chừng nhanh hơn con nhiều ấy."
"Nó?" Khương thị bật cười một tiếng: "Bộ dạng lỗ mãng như của nó thì có thể học được cái gì? Hôm khác bảo nó ở nhà nhận biết mấy chữ coi như xong."
Hôn sự không thể trì hoãn.
Chờ sau khi lão gia về nhà thấy người thì sẽ cân nhắc, ở trong Kinh Thành thì thôi, vẫn là ra bên ngoài sống mới tốt một chút.
Khương thị nghĩ một chút, lại động tâm.
"A Nguyên, lát nữa con sắp xếp một chút, theo ta đến Hoàng Thành Tự một chuyến, cầu phúc cho lão thái thái. Mặc dù ta bị hòa thượng giả này lừa gạt mới mua đèn lưu ly hoa sen, nhưng cũng sợ có vài người miệng thối nói năng lung tung, đổ tiếng xấu cho ta!" Khương thị lại nói.
Không chỉ muốn đến Hoàng Thành Tự, còn phải gióng trống khua chiêng mà đi.
Để cho tất cả mọi người đều biết, mặc dù bà ta mua sai đồ, nhưng tấm lòng hiếu thảo thì không thể nghi ngờ.
"Con nghe theo cô mẫu, người ở đâu con ở đó." Khương Nguyên vội vàng nói.
Hai người nói chuyện, quản gia của Hồ gia cũng được đưa vào.
Khương thị có vài phần uy nghiêm, quét mắt nhìn người phía dưới, nói: "Lòng tốt của Cao Thăng bố phường các ngươi ta nhận, chỉ là nghe nói những thứ này hơi nhiều, như vậy đi, đến chỗ phòng thu chi lĩnh ít bạc, chúng ta mua lại toàn bộ."
"Phu nhân hiểu lầm rồi, đây là chủ nhân nhà ta tặng riêng cho Tiêu đại cô nương làm quà tạ ơn." Quản gia Hồ gia vội vàng nói: "Thiếu gia nhà ta chết tha hương, may mà có đại tiểu thư hỗ trợ truyền tin, ân tình này suốt đời khó quên, chủ tử nhà ta đã nói, trong nhà không có thứ gì hiếm lạ, chỉ có ít vải vóc chồng chất, không được tôn kính lắm, Tiêu đại cô nương ngàn vạn lần đừng chê."