Tiêu Văn Yến cảm thấy người đang đứng trước mặt mình không phải là tỷ tỷ ruột thịt mà là một tên điên.
Tự mình điên cũng thôi đi, còn kéo theo bọn hắn cùng điên theo nữa!
Mặc dù hắn còn nhỏ tuổi nhưng hắn không ngốc đâu! Cảnh tượng hôm nay nếu như bị người ngoài nhìn thấy, hắn sẽ bị chê cười cả đời!
Mà ánh mắt Tiêu Văn Việt nhìn Vân Chước cũng từ khinh thường bất mãn biến thành phức tạp.
Do dự một lát, Tiêu Văn Việt giống như vô tình hỏi: “Muội…mấy năm nay ở ngoài kia muội sống thế nào? Chẳng lẽ…dựa vào những cái này để nuôi sống chính mình sao?”
“Đúng thế.” Vân Chước khẽ gật đầu.
Nàng không chỉ có thể nuôi sống bản thân mà còn có thể kiếm được rất nhiều tiền, ban đầu cũng sẽ bị người ta hiểu lầm, chịu đựng vài câu mắng chửi, nhưng nàng chạy nhanh, vũ lực cũng mạnh, thế nên thân thể chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi gì.
Vẻ mặt Tiêu Văn Việt có chút không được tự nhiên, khẽ hừ một tiếng.
Vốn nên là thiên kim tiểu thư trong nhà, sống một cuộc sống không cần phải lo lắng cơm ăn áo mặc, nhưng nàng thì hay rồi, không nghe khuyên bảo, mẫu thân không cho nàng ra ngoài tìm tổ mẫu, nàng không chỉ không nghe mà còn ném nha hoàn thiếp thân lại, một mình ra ngoài, rơi vào kết cục này, chẳng phải là đáng đời sao?
“Ồ, bây giờ đã biết cuộc sống bên ngoài vất vả rồi sao?” Tiêu Văn Việt châm chọc, sau đó đứng trước cửa phòng lão thái thái, hai tay khoanh trước ngực, dáng vẻ cà lơ phất phơ, không hề có nửa điểm trang trọng.
“Hả? Nhị ca, sao huynh lại nghe lời nàng rồi?” Tiêu Văn Yến tức giận hét lên.
Tiêu Văn Việt lườm hắn: “Nàng chỉ hiểu cái này, nếu không làm xong thì có từ bỏ ý định không? Chẳng lẽ đệ định trai giới cả đời trong viện tử này à? Tới đây nhanh lên, làm sớm xong sớm, bản thiếu gia còn muốn ra ngoài gặp bằng hữu đây.”
Tiêu Văn Yến sửng sốt một lát rồi ngẫm lại…thấy cũng đúng.
Đại tỷ này hoàn toàn là một người lắm chuyện, nếu không đạt được mục đích, ai mà biết sẽ còn nảy ra ý đồ xấu gì?
Hai người đứng yên, Tiêu Văn Việt trực tiếp nhắm mắt ngủ, khuôn mặt gầy gò dưới ánh mặt trời càng lộ ra vẻ tái nhợt, thân thể gầy yếu đến mức như thể không chống đỡ nổi bộ y phục kia.
Vân Chước không nhìn hắn nữa, bắt tay vào công việc.
Thắp nhang lên.
Vân Chước cũng lấy ra chiếc đèn lưu ly hoa sen có chứa sát khí, sau khi đặt xuống, cầm bút chấm vào chu sa bắt đầu vẽ bùa. Ánh mắt nàng kiên định, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ.
Gió lạnh khiến cho bàn tay nàng tái xanh, y phục mặc trên người rõ ràng rất dày nhưng vẫn khiến người ta có cảm giác nàng giống như một mảnh tuyết trong gió lạnh, không biết đường về, vừa nhẹ vừa yên tĩnh, rơi trên mặt đất, băng giá thấm sâu vào tận tim.
Nàng hạ bút rất nhanh, gọn gàng và dứt khoát, giống như thể đã làm chuyện như thế này cả hàng nghìn hàng vạn lần.
Bùa ra, chú lên.
“… Thất chính bát linh, thái thượng hạo hung, trường lô cự thú, thủ bả đế chung, tố kiêu tam thần…Trảm tà diệt tung…Tử khí thừa thiên, đan hà hách trùng…” Trong miệng Vân Chước không ngừng niệm chú ngữ, bầu không khí bốn phía vô cùng quỷ dị.
Tiêu Văn Việt khẽ mở mắt ra nhìn…
Thật không hổ là bản lĩnh nuôi sống gia đình, chỉ nhìn điệu bộ này thôi là đã thấy có thể lừa người được rồi, nhất là khi đốt cháy lá bùa kia, hỏa diễm bay lơ lửng như thể có thể tẩy sạch mọi vết ô uế vậy.
“Thật sự có cái gì bẩn thỉu sao? Nhị ca, đệ luôn cảm thấy xung quanh có gì đó rất kỳ quái… Huynh có cảm thấy toàn thân ớn lạnh không?” Tiêu Văn Yến rùng mình.
“Hôm nay trời lạnh, ở chỗ này có gió lạnh thổi qua, không run rẩy mới là lạ.” Tiêu Văn Việt lẩm bẩm.
“Chắc vậy.” Tiêu Văn Yến khẽ gật đầu.
Chỉ là hắn cảm thấy…bầu không khí trong viện tử lúc này không giống lúc nãy lắm, có phần u ám hơn một chút.
“Lão thái thái…lão thái thái nôn ra máu đen rồi.” Đột nhiên, Huệ ma ma từ trong phòng lao ra nói.
Tiêu Văn Việt và Tiêu Văn Yến cùng nhau quay đầu lại.
Sẽ không trùng hợp thế chứ?
Nôn ra máu đen, vậy là…sắp chết sao?
Tiêu Văn Việt cau mày liếc nhìn Vân Chước, nếu lúc này lão thái thái xảy ra chuyện, vậy thì chỉ có thể nói số mệnh của muội muội hắn không tốt…Về sau thanh danh sẽ bị hủy hoại không còn gì.