Trên mặt Tiêu Trấn Quan lạnh lùng nhưng trong lòng đã suy nghĩ rất nhiều.
Chờ đại phu rời đi, ông ấy lập tức vào phòng nhìn lão thái thái, chỉ thấy lão thái thái so với trước đó vài ngày gầy hơn rất nhiều, nhưng lúc này đúng là có chút thần trí, nửa tỉnh nửa mê, sau khi nhìn thấy ông ấy, còn khẽ vỗ cánh tay ông ấy: "Con... đừng hù doạ... Chước, Chước nha đầu."
"Mẫu thân, đều là nhi tử không tốt..." Tiêu Trấn Quan đau lòng nói.
Lão thái thái lắc đầu.
Nhi tử bà ấy đã làm rất tốt rồi.
Bởi vì trượng phu ham mê nữ sắc, cho nên bà ấy quản giáo nhi tử rất nghiêm khắc, từ khi ông ấy còn bé đã dạy bảo, nếu đã cưới vợ rồi thì phải bảo vệ, chung thuỷ, cả đời làm bạn, không được phụ lòng.
Ông ấy học rất tốt, cho nên những năm này bên cạnh chỉ có Khương thị, phu thê bọn họ chỉ cần sống vui vẻ, người làm mẫu thân như bà ấy cũng vui vẻ, không có gì tiếc nuối, hơn nữa nhi tử không có ai giúp đỡ, cũng là vì cái nhà này nên mới bận rộn, cẩn thận như vậy, không dám có nửa điểm lười biếng.
Ông ấy là con người, không phải thần tiên, không có cách nào phân thân ra, chú ý được đến sự nghiệp, nhưng chuyện nhà lại không có cách nào để quản nhiều.
Chỉ trách bà ấy thân thể vô dụng, khiến nhi tử bận lòng.
"Chước nha đầu đâu..." Lão thái thái không thấy, lại hỏi.
"Nha đầu này trông ngốc nghếch, đang ngồi ở bên ngoài cạnh lư hương chơi! Để con gọi nó vào!" Tiêu Trấn Quan vội nói.
"Không cần, không cần... Để cho nó chơi đi... Hai ngày trước gặp nó, chưa nói được hai câu đã ngủ rồi, con đến chỗ cái rương của ta, lấy... ngọc bội mà ngoại công của con cho ta, truyền cho con bé, chờ sau khi ta đi, những thứ khác, chia cho bốn người một chút... Con đi sắp xếp đi..." Sắc mặt lão thái thái hiền hoà.
Nhi tử cũng đã về nhà rồi, vậy bà ấy chắc là sắp chết rồi.
"Mẫu thân người đừng nói những lời không may này, vừa rồi đại phu đã nói người có chuyển biến tốt đẹp!" Tiêu Trấn Quan giật mình, lập tức ý thức được có khả năng bản thân mình khiến mẫu thân hiểu lầm gì đó rồi, vội vàng giải thích.
Lão thái thái thở dài: "Thân thể của ta ta biết..."
Tiêu Trấn Quan nheo mắt: Người biết cái gì!
"Đại phu vừa mới nói, là tốt lên rồi, thật sự tốt hơn rồi!" Tiêu Trấn Quan nói vô cùng nghiêm túc.
"Con không cần bận tâm đến ta, con người sớm muộn gì cũng chết, có thể nhìn thấy Chước nha đầu bình yên vô sự trở về, ta đã mãn nguyện rồi..." Lão thái thái nói xong, lại nhẹ nhàng nói tiếp: "Năm đó trước khi tổ phụ tổ mẫu của con mất, đều nói áy náy với ta, để cho ta gả cho hạng người như cha con, những năm này ta vẫn luôn oán niệm, nhưng bây giờ già rồi, ngược lại đã nghĩ thông suốt, có đám con cháu như các con, khổ bao nhiêu cũng đáng..."
"..." Tiêu Trấn Quan thật sự không muốn nghe mẫu thân dặn dò di ngôn.
Lão thái thái rất lâu rồi không nói nhiều như vậy, vốn dĩ cho rằng chỉ vài lời là sẽ mất sức.
Ai ngờ tới, lời vừa mở ra lại là càng nói càng nhiều.
Dặn dò xong đồ đạc, lại bảo Tiêu Trấn Quan tương lai chôn bà ấy cách xa người trượng phu khốn nạn được ban chết kia, còn nói là phải lập phần mộ lên cao một chút, như vậy phong cảnh mới tốt, cả đời bà ấy đều bị vây trong nội trạch, hi vọng sau khi chết tầm mắt được rộng mở.
Nói xong, lại nhắc đến Tiêu Văn Dũ.
Chỉ hận chính mình chết không đúng lúc, chưa tới mấy ngày nữa là sẽ bước sang năm mới, sang năm là kỳ thi mùa xuân, bỏ lỡ lần này, cháu trai lại phải đợi ba năm, thật sự là đáng tiếc...
Thì thầm thì thầm, đã hơn nửa ngày.
Ban đầu Tiêu Trấn Quan còn sốt ruột, về sau dứt khoát bình tĩnh lại hầu hạ mẫu thân mình uống thuốc húp cháo.