Tôn Đức Tiêu hoảng sợ ôm cổ mình, chỉ vào Cao Cường: "Cao Cường...... Mày! Lại dám giết tao! Tao sẽ không...... bỏ qua cho mày...…”
Sau đó, thân thể Tôn Đức Tiêu liền trực tiếp ngã xuống đất, thân thể co quắp vài cái, cuối cùng liền bất động.
"Giết người... giết người rồi!"
Bên cạnh có người đã bắt đầu thét chói tai, vội vàng kéo dài khoảng cách với đám người Cao Cường kia!
Lúc trước mặc dù là tận mắt thấy Tô Thần giết người, nhưng mà Tô Thần dù sao cũng không phải sát nhân điên cuồng thực sự, chỉ cần không chọc tới hắn, người này là sẽ không đi ra giết người.
Nhưng những người trước mắt này thì khác!
Phàm là người ở Thương Đô hầu như đều đã nghe qua danh của Cao Cường, người này nổi tiếng là tàn nhẫn!
Giết người phóng hỏa, cực kỳ độc ác!
Cao Cường đi tới bên cạnh Đoàn Tĩnh, thân thiết hỏi: "Cô không sao chứ?”
Đoạn Tĩnh nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi... tôi không sao, cám ơn anh, anh... anh giết người..."
Cao Cường nhìn về phía thi thể Tôn Đức Tiêu, lập tức nói: "Bây giờ, trong loại tình huống này, ai có bản lĩnh người đó sống sót, giết người, dù sao cũng chỉ là thủ đoạn sống sót mà thôi."
Lão Miêu vênh mặt hất hàm hía mũi nhìn những người bình thường phía trước: "Từ giờ trở đi, khách sạn này do anh Cường quyết định! Các người muốn cút khỏi đây hay chết ở đây?!"
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ở đây đều hoảng hốt.
"Đi ra ngoài... Bây giờ mà đi ra ngoài, nhất định là sẽ bị phơi chết!"
"Đúng vậy! Nếu anh đuổi chúng tôi đi, cùng lắm thì cá chết lưới rách!”
Cao Cường đi tới quát lớn một tiếng với Lão Miêu: “Câm miệng! Ai bảo ông nói lung tung!”
Vẻ mặt Lão Miêu hơi ngượng ngùng, cúi đầu nói: "Anh Cường, anh lên tiếng đi.”
Cao Cường cất tiếng: "Mọi người, tôi nghĩ có lẽ một số người trong các vị đã biết chúng tôi. Tôi, Cao Cường, không phải kẻ xấu, và tôi cũng sẽ không làm hại các vị. Tuy nhiên, phải nói thật rằng thức ăn và nước uống ở đây rất hạn chế. Để đảm bảo sự sống còn cho tôi và anh em của tôi, tôi buộc phải yêu cầu các vị rời khỏi nơi này."
"Tuy nhiên, các vị không cần lo lắng, đây không phải là để hại các vị. Rạng sáng ngày mai, đội cứu hộ sẽ bắt đầu hoạt động cứu trợ tại địa điểm này. Khi đó, các vị có thể rời đi. Các vị có thể mang theo những chiếc chăn cần thiết, tôi sẽ không làm khó các vị."
Sau khi nghe những lời này, tất cả mọi người đều cảm thấy rằng Cao Cường thực sự là một người đàn ông tốt bụng!
Hắn không giết họ ngay lập tức, mà còn cho phép họ mang theo chăn và rời đi.
Một người đàn ông tốt bụng như vậy quả thực tốt hơn gấp nhiều lần so với gã trai cặn bã Tô Thần kia!
Một số người bắt đầu không ngừng cảm ơn Cao Cường: "Cảm ơn anh Cường! Anh Cường thật sự là người tốt!”
"Đúng vậy, vào thời điểm này mà có thể gặp được một người đàn ông tốt bụng như anh Cường quả thực là hiếm có!"
“Anh Cường, người tốt nhất định sẽ được báo đáp!”
Khi thấy Cao Cường giết chết Tôn Đức Tiêu, đứng ra tuyên bố chiếm giữ khách sạn Lục Thành.
Cả đám đàn em lập tức vây quanh bên người Vương Đại Hải.
“Anh Hải! Anh Hải tỉnh lại đi, anh Cường làm lão đại! Chúng ta bây giờ phải làm sao bây giờ!”
"Anh Hải, chúng ta bây giờ có nên đi theo anh Cường hay không đây! Anh Hải anh ngươi tỉnh lại đi!"
Nhưng mà, mấy người lay động nửa ngày, Vương Đại Hải vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
Vương Hạo Vũ nhìn Vương Đại Hải như vậy, trong lòng đột nhiên lộp bộp một tiếng!
"Đại ca, đại ca?"
Vương Hạo Vũ khẩn trương mà đẩy Vương Đại Hải, lúc này một tên đàn em hơi hoảng sợ: "Anh Hải... Không phải là đã chết rồi chứ!"
Vương Hạo Vũ chỉ dùng một ngón tay thử sờ sờ mũi Vương Đại Hải.
"Không... không thở nữa!"
Vương Hạo Vũ đặt mông ngồi dưới đất: "Đã chết! Đại ca đã chết!”
Mấy tên đàn em nhìn về phía bụng Vương Đại Hải, lúc này bụng Vương Đại Hải đã sớm nhiễm trùng thối rữa, thậm chí loáng thoáng còn có một ít mùi thối từ trên bụng Vương Đại Hải tỏa ra!
Mấy tên đàn em hai mặt nhìn nhau, trong lúc nhất thời ai cũng không biết làm sao bây giờ!
Đám người Giang Tiểu Thiên thấy một màn như vậy, trái tim trong nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo!
Vương Đại Hải đã chết!
Giang Tiểu Thiên vốn còn muốn tiếp xúc với thế lực của Vương Đại Hải để xử lý Tô Thần mà!
Nhưng bây giờ Vương Đại Hải đã chết!
Giang Tiểu Thiên nhìn lên lầu, trong ánh mắt hiện lên một tia oán độc.
Tô Thần, anh hủy hoại tất cả của tôi!
Lúc này, đàn em của Vương Đại Hải tỏ ra rất biết điều, vội vàng từng người một tiến đến bên Cao Cường: "Anh Cường! Anh Cường! Sau này anh em chúng tôi sẽ theo anh!
“Anh Cường, anh có thể thu nhận chúng tôi không? Anh Hải giờ đã chết rồi, nếu anh có thể thu nhận chúng tôi, chúng tôi sẽ vô cùng biết ơn!"
"Anh Cường, anh thu nhận chúng tôi đi!"
Đám người Lão Miêu nhíu mày: "Cút cút! Chỗ này của chúng tao không nhận loại túi rượu túi cơm như chúng mày! Cút đi!”
Lúc này, Cao Cường bỗng nhiên mở miệng: "Hầy, tất cả mọi người đều là bạn bè, lúc này giúp đỡ lẫn nhau một phen, vẫn là chuyện nên làm, nếu mấy người anh em nguyện ý đi theo, vậy tất nhiên là không còn gì tốt hơn."
Lão Miêu có chút kinh ngạc: "Anh Cường! Anh giữ những người này lại làm gì?”
Cao Cường nháy mắt về phía Lão Miêu, Lão Miêu có chút không hiểu.
Cao Cường nhìn những tên đàn em trước mặt, nói: "Nếu như mọi người đã theo tôi, thì Cao Cường tôi đây dĩ nhiên không nuôi người vô dụng. Mọi người hãy khiêng mấy xác chết này ném ra ngoài đi."
Vừa nghe Cao Cường phân công nhiệm vụ, lũ đàn em hăng hái lao về phía xác của Tôn Đức Tiêu và Vương Đại Hải vừa bị giết.
Họ muốn ném xác Vương Đại Hải ra ngoài.
Nhưng lúc này, Vương Hạo Vũ giận dữ rống lên: "Mẹ nó! ai dám động đến thi thể của đại ca tao, tao giết chết đứa đấy!"
Vương Hạo Vũ chỉ có một tay gắt gao nắm chặt nắm đấm, ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm mấy tên đàn em muốn đi tới.
Lúc này mấy tên đàn em gặp khó khăn, lúc trước đều là anh em uống rượu ăn thịt với nhau, bây giờ mặc dù bọn họ theo đại ca mới, nhưng phần tình nghĩa này vẫn phải có.
Mà lúc này, Cao Cường đi tới: “Cậu gọi là Tiểu Vũ nhỉ?”
Vương Hạo Vũ nhìn chằm chằm Cao Cường: "Đúng, làm sao vậy!”
Cao Cường thở dài một tiếng: "Tiểu Vũ à, cậu nên biết rõ ràng một việc, đại ca của cậu không phải chúng tôi giết chết, mà là do tên trên lầu kia giết chết! Có muốn báo thù cho đại ca không?”
Vương Hạo Vũ đỏ mắt: "Đương nhiên muốn!"
“Cậu muốn báo thù, tôi có thể giúp, anh em của tôi cũng bị tên nhóc kia giết chết, tôi với hắn có thù không đội trời chung!"
Vương Hạo Vũ kinh ngạc: "Mày giúp tao! Mày! Thật sự muốn giúp tao?”
Cao Cường nói: "Đúng vậy, nhưng trước khi giúp cậu, vẫn cần xử lý xác đại ca cậu đã, nếu không thì nơi mát mẻ duy nhất này của chúng ta sẽ không thể ở được."
Ánh mắt Vương Hạo Vũ suy tư, lại nhìn về phía thi thể Vương Đại Hải.
Lúc này bụng Vương Đại Hải đã bắt đầu hư thối, nói rõ Vương Đại Hải ít nhất là đã chết một đoạn thời gian.
Dưới tình huống nhiệt độ cao, tốc độ phân hủy thi thể nhanh hơn.
Vương Hạo Vũ cuối cùng vẫn gật đầu.
Lão Miêu nói với đám đàn em kia: “Ném thi thể ra ngoài, sau đó xử lý sạch sẽ chỗ này.”
Vài tên đàn em hăng hái xử lý xác chết, ném thẳng xác của đại ca và Tôn Đức Tiêu ngay trước cửa khách sạn.
Vừa đặt xác xuống đất, một tiếng xèo xèo vang lên, cho thấy nhiệt độ bên ngoài cao như thế nào.
Trong khi đó, Tô Thần đang chiên thịt, đồng thời cũng suy nghĩ xem có nên xuống dưới một chuyến hay không.
Dù sao cũng sắp đến tối rồi, rạng sáng phỏng chừng sẽ có không ít người phía dưới rời đi, nếu Giang Tiểu Thiên và những người khác đi, vậy anh phải làm thế nào để tra tấn những kẻ đã hại chết mình đây.