Sau khi mua xong những thứ này, tiền của anh chỉ còn lại 30 vạn tệ.
Suy cho cùng, chuyện đặt cọc tiền chỉ dùng được khi mua đá viên hay than hoa, nhưng không mua được mấy loại máy lớn.
Máy làm đá, lò sưởi hay máy phát điện cỡ lớn, thực chất anh không thể tìm thấy trong các nguồn cung cấp trước đây.
Vì vậy Tô Thần phải bỏ tiền ra mua nó.
Ba trăm ngàn còn lại, phải để đi thưởng thức mùi pháo hoa ở Thượng Đô vậy.
Tô Thần tuy rằng cũng sống ở Tây Thành, nhưng nhà máy sản xuất đá lại ở rìa khu thương mại, còn anh thì ở khu trung tâm Tây Thành.
Nên chuyến đi này mất hai giờ.
Sau khi Tô Thần trở về, anh trực tiếp đi tới một nhà hàng nổi tiếng ở địa phương, nhà hàng âm nhạc nhã lâm.
Mặc dù nơi này không nổi tiếng bằng những nhà hàng được gắn sao Michelin nhưng vị thế của nó ở Thượng Đô cũng không kém gì các nhà hàng được gắn sao Michelin.
Ở đây, mức tiêu thụ bình quân của một người đến đây đều đạt bốn chữ số!
Tất nhiên, nhà hàng này là một nhà hàng trang trọng, dịch vụ của nhà hàng đều đạt cấp độ cao cấp nhất.
Yêu cầu về nguyên liệu và đầu bếp nơi này đạt ở mức cực đoan, thậm chí khắc nghiệt.
Người ta nói rằng, có người từng đưa ra mức lương hàng chục triệu một năn để chiêu mộ đầu bếp của nhà hàng Nhã Lâm nhưng bị trực tiếp từ chối.
Nhưng lý do từ chối cũng rất đơn giản.
Vì cảm thấy thoải mái khi làm việc ở Nhà Hàng Âm Nhạc Nhã Lâm.
Ở đây, đầu bếp không cần phải phục vụ khẩu vị của bất kỳ ai, cô có thể nấu chính xác theo những gì mình muốn.
Ở nhà hàng âm nhạc này, ngoài việc ăn, khách hàng còn có thể gọi thêm đồ uống, vừa đọc sách vừa thưởng trà.
Cho nên Tô Thần mới tới đây sớm như vậy.
Kiếp trước anh bận rộn đến nỗi ngay cả thời gian đến quán cà phê đọc sách cũng không có, chứ đừng nói đến việc đến nhà hàng âm nhạc cao cấp như vậy.
Nhưng lần này, trước khi tận thế ập xuống, anh sẽ hoàn toàn thư giãn một phen.
"Xin chào, hoan nghên đã đến, ngài đi mấy người?"
"Một, tìm cho tôi một chỗ ngồi cạnh cửa sổ."
Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, Tô Thần đi đến một chỗ ngồi bên cửa sổ: "Xin hỏi, ngày muốn uống rượu hay ăn gì không?"
Tô Thần nói: "Trước tiên uống chút đi."
Người phục vụ cầm thực đơn mang tới, những đồ uống này đều là Nhà Hàng Âm Nhạc Nhã Lân tự pha chế, không phải mua từ xưởng rượu về, cho nên giá cả cũng đắt hơn rốt nhiều.
“Một ly Baijani.”
“Vâng, xin đợi một lát.”
Tô Thần tìm thấy một cuốn Thẩm Dịch Chi và một cuốn Sơn Hải Thư trên giá sách.
Dựa theo ký ức kiếp trước của anh, khi thảm họa bắt đầu, một thế lực kỳ lạ đã khiến nhiều sinh vật biến đổi.
Nhưng so với cái tên biến dị, Tô Thần thích gọi là phản tổ hơn!
Tô Thần cũng biết chút ít về quái thú trong Sơn Hải Thư. Anh từng nhìn thấy một con rắn có bốn cánh trong nước lũ, nó phát ra âm thanh rất đặc biệt, như thể đang va vào một tảng đá.
Tô Thần lật qua các trang Sơn Hải Kinh, cuối cùng dừng lại ở một trang.
Rắn chuông, giống như rắn nhưng có bốn cánh, khi di chuyển nó phát ra âm thanh tiếng chông, là báo hiệu của đại hạn!
Tô Thần có chút hưng phấn, quả nhiên!
Nó là một loại rắn phản tổ!
Rắn chuông là quái thú được ghi trong Sơn Hải Kinh!
Rắn đại hạn? Xuất hiện trong lũ lụt?
Tuy nhiên không phải mọi thứ được ghi trong Sơn Hải Kinh đều chính xác.
Có lẽ vì tắn chuông ưa nước, nên được cho là nguyên dân gây ra đại hạn nghiêm trọng!
Tô Thần dần dần bị cuốn hút bởi cuốn sách này, tới mức mãi tới khi bụng đói mưới gọi cơm.
"Phục vụ!"
"Thưa ngài, ngài muốn gọi đồ sao?"
Tô Thần gật đầu: “Ừ.”
Người phục vụ đưa thực đơn ra, trên thực đơn đa số đều là món ăn giống các nhà hàng cao cấp.
Cuối cùng, Tô Thần nhìn vào dấu chấm hỏi ở trang cuối cùng.
“Cái này là gì thế?”
Giá của dấu chấm hỏi này vậy mà đắt nhất, 17.000 tệ.
"Cái này do đầu bếu của Nhà Hàng Nhã Lâm chúng tôi làm, còn món ăn cụ thể thế nào thì tùy vào biểu hiện của đầu bếp." T
Tô Thần đột nhiên nói: "Vậy sao, cũng có chút thú vị, vậy tôi lấy cái này."
Người phục vụ kinh ngạc: “Bây giờ tôi sẽ đi sắp xếp.”
Vốn tưởng thanh niên này chỉ là tiểu tư sản, không ngờ lại là phú nhị đại!
Tô Thần tiếp tục đọc, rất nhanh, một người phụ nữ xinh đẹp bưng đĩa tới, trực tiếp đặt lên bàn.
Tô Thần nhìn về phía đối phương.
Đối phương mặc quần áo đầu bếp, dáng người cao ráo, vòng eo thon thả, ngay cả quần áo đầu bếp cũng không thể che giấu khí chất cao quý của đối phương.
Vừa nhìn thoáng qua, Tô Thần lập tức choáng váng!
Không phải vì đối phương xinh đẹp mà là...
Anh ta quen người này!
Địa Ngục Trù Ma, Đoạn Nhã!
Kỹ năng nấu nướng của cô ấy, cho dù có ở tận thế, cũng có thể biến đồ thối rữa thành tương ngon.
Hơn nữa, nguyên liệu nấu ăn…không phải con người, mà là những con thú biến dị kia!
Bất kể là loại quái thú nào, đưa vào tay Đoạn Nhã, nhất định có thể gọi là cao lương mỹ vị đỉnh cấp!
Tuy nhiên, cũng không chắc có thể sống được sau khi ăn những món ăn đó!
Suy cho cùng, những biến dị có trong quái thú biến dị đó tốt với động vật, nhưng không giống con người.
Về phần Đoạn Nhã, kiếp trước cũng thức tỉnh năng lực, nhưng Tô Thần không biết cụ thể là gì, bởi lẽ kiếp trước anh chỉ muốn sống sót, biết rất nhiều chuyện, nhưng không tìm hiểu sâu.
Anh nhớ Đoạn Nhã đi theo một người thức tỉnh năng lực thể chất rất lợi hại, người này chiếm được một vị trí và có sức ảnh hưởng khá lớn ở Thượng Đô.
Có điều, danh hiệu Địa Ngục Trù Ma xuất hiện vì những món ăn cô ta nấu như thuốc độc.
Không ai có thể cưỡng lại sự cám dỗ của những món ăn đó, nhưng nếu ăn, sẽ phải chết!
Tô Thần lúc này nhìn thấy Đoạn Nhã đích thân bưng đồ ăn ra cho mình, khóe miệng không khỏi có chút giật giật.
Cảm giác giống như được đối phương đích thân tiễn vậy.
Chết tiệt, hy vọng sau này người phụ nữ này đừng gây rối với mình!
Đoạn Nhã cũng có chút ngoài ý muốn khi nhìn thấy Tô Thần.
Tình huống gì đây?
Một đại mỹ nữ như cô đích thân làm đồ ăn mang lên, mà biểu tình của đối phương lại như vậy?
Mới nãy thì là dáng vẻ đẹp quá nên kinh ngạc, nhưng bây giờ đột nhiên biến thành cảnh giác?
"Xin chào ngài, tôi là đầu bếp của Nhà Hàng Âm Nhạc Nhã Lâm. Đây là món ăn tôi đặc biệt làm dựa theo sở thishc của ngài. Mời ngài nếm thử."
Đây có vẻ là món bít-tết áp chảo.
Mộ mặt xém cạnh, một mặt vàng ròn.
"Đây món ăn làm riêng cho ngày, tên là Nhật Song Diện Nhân Sinh, một mặt được chiên trong dầu với nhiệt độ thấp, một mặt được chiên ròn, một loại bít tế, nhưng hương vị hoàn toàn khác nhau, hai hương vị trộn lẫn, dư vị lưu lại trong miệng sẽ vô tận."
Tô Thần có chút tò mò: "Ồ, sao lại gọi là Song Diện Nhân Sinh?"
Đoạn Nhã thẳng thắn nói: "Bởi vì khí chất và quần áo ngài mặc trên người khiến tôi cảm thấy giống như nhìn thấy hai cuộc đời, chắc chắn ngài đã từng trải qua chuyện mà người bình thường chưa từng trải qua."
Tô Thần có chút kinh ngạc, không ngờ ánh mắt của đối phương lại tinh tường như vậy.
Nói đi cũng phải nói lại, từ tận thế trở về, khí chất của ai mà không thay đổi chứ?
Sau khi được Đoạn Nhã hướng dẫn, Tô Thần bắt đầu cắt bít tết và nếm thử món Song Diện Nhân Sinh do Đoàn Nha thiết kế.
Lúc này Giang Tiểu Thiên và Lý Na cũng buồn bã bước tới.
Sau đó, Lý Na lập tức nhìn thấy cảnh Tô Thần đang ngồi bên cửa sổ nói chuyện với Đoạn Nhã!
"Tiểu Thiên, chồng cậu nhất định là phú nhị đại! Đó là đầu bếp Đoạn Nhã của nhà hàng Nhã Lâm! Tôi nghe nói những món ăn cô ấy nấu có giá hàng chục ngàn! Chồng cậu đã gọi đồ ăn của Đoạn Nhã đó!"
Giang Tiểu Thiên cũng ngây ngốc!
Tuy rằng hiện tại cô đã chắc chắn a Tô Thần là đại gia, nhưng...
Nhưng khi nhìn thấy hắn ăn uống tao nhã bên trong, đã vậy còn có Đoàn Nha ở bên cạnh chỉ dẫn, trong lòng liền cảm thấy khó chịu!
Nhưng giờ cô cũng có thể chắc chắn, Tô Thần, là đại gia!