Buổi chiều giữa hè, ánh mặt trời vẫn cứ nóng ran, khi Trình Ly bước ra khỏi đại sảnh khách sạn, cả người cô lạnh buốt, không biết là do bị gió lạnh thổi hay bởi vì di chứng sau khi cảm xúc bị kích động quá độ.
Trong lòng buồn bực không thôi, mãi đến khi trở công ty mà cảm xúc vẫn chưa tiêu tán.
Cũng may công việc thật sự quá nhiều, sau khi trở về cô dứt khoát tập trung toàn bộ vào công việc, để bản thân kiệt quệ đến tận tan tầm lúc 9 giờ tối.
Lúc bước ra cửa công ty, cô nhìn thấy những tòa nhà cao ốc chung quanh vẫn như cũ lập lòe vô số ánh đèn, ngọn đèn sáng như ban ngày, ánh sáng chiếu trên lớp tường thủy tinh bóng loáng bên ngoài tòa nhà như một lớp ánh sáng lung linh lập lòe trong bóng tối, cảnh đêm như thế vừa lộng lẫy vừa lóa mắt.
Thành phố giờ phút này khiến Trình Ly vô cớ cảm thấy xa lạ.
Sau khi về đến nhà, ba mẹ cô còn ngồi trong phòng khách xem TV.
“Ba mẹ còn chưa ngủ sao?” Trình Ly vừa đổi giày vừa nhìn hai người đang ngồi trên sô pha.
Thấy con gái về nhà, Trình Định Bá lập tức hỏi: “Con ăn cơm chiều chưa?”
Thật đúng là chưa ăn, trước đó tức đến nỗi no rồi nên không cảm thấy đói.
Bây giờ cơn tức đó đã không còn, cả người vừa mệt vừa đói.
Trình Ly không nhờ ba giúp, cô tự hâm nóng cháo rồi đặt lên bàn ăn.
Phim truyền hình cẩu huyết trong phòng khách vẫn đang chiếu.
Trong tiếng kêu tê tâm liệt phế của nữ chính, Trình Ly ăn ngấu nghiến, húp một hớp cháo cuối cùng, rồi dựa lưng vào ghế ngồi.
Sự mệt mỏi cả một ngày cuối cùng cũng lui đi một tí sau khi chắc bụng.
Không đợi cô nghỉ ngơi quá lâu, bên kia sô pha truyền tới hai tiếng ‘chậc chậc’.
Lăng nữ sĩ cầm điện thoại đột nhiên than ngắn thở dài:
“Không biết năm nay bị làm sao nữa, kết hôn mà cũng túm tụm lại một dịp, chỉ tháng này thôi mà tôi đã nhận được hai thiệp mời uống rượu mừng rồi.
Không ngờ nhanh như vậy mà Trương lão sư đã sắp làm mẹ vợ.”
“Đã vậy Trương lão sư còn trẻ hơn cả tôi...”
Xong đời!
Trình Ly đứng phắt dậy, bưng bát đũa lên rồi trốn vào phòng bếp.
Thấy cô trốn vào phòng bếp, Lăng nữ sĩ quay sang oán giận với ông Trình:
“Ông nhìn con gái của ông kìa, thân đã sắp ba mươi rồi thế mà lại chẳng nóng nảy một chút nào.
Còn công việc của nó nữa, không thấy kiếm được bao nhiêu tiền mà mỗi ngày còn dậy sớm hơn gà, ngủ còn trễ hơn chó.
Nếu hồi đó nó nghe lời tôi làm nghề giáo viên thì giờ đã nhẹ nhàng biết nhường nào rồi.
Ngày nào cũng bận rộn như thế thì làm sao có thời gian hẹn hò với Tiểu Hứa chứ?”
Nghe thấy tên của Hứa Ký Hành, dạ dày vừa bị tra tấn của Trình Ly lại bắt đầu quay cuồng.
Cố tình bây giờ cô vẫn chưa thể nói gì.
Từ nhỏ lòng tự trọng của Trình Ly đã lớn rồi.
Huống chi từ trước đến giờ cô chưa từng chịu nhục về mặt tình cảm, luôn chỉ có đàn ông theo đuổi cô chứ ai mà ngờ cô sẽ bị Hứa Ký Hành đâm sau lưng một vố.
“Con đi tắm đây.” Trình Ly thật sự không muốn nghe bất cứ chuyện gì có liên quan đến Hứa Ký Hành nữa.
Cô ra khỏi phòng bếp rồi về thẳng phòng của mình.
“Đã hai tuần nay Tiểu Hứa không đén rồi, ông nói xem liệu hai đứa nhỏ có xảy ra xích mích gì không?” Lăng nữ sĩ không yên tâm nhìn ông Trình đang ngồi cạnh.
Hứa Ký Hành rất biết khuôn phép, bình thường không có việc gì sẽ đến nhà họ Trình thăm hỏi, vì Lăng Sương Hoa cực kỳ hài lòng với anh ta.
Đã sớm coi anh ta là con rể của mình.
Ông Trình chỉ nhìn chằm chằm TV, nhất thời không trả lời ngay.
Lăng nữ sĩ vỗ một cái thật mạnh vào cánh tay ông, ông bị dọa tới nỗi nhảy dựng rồi quay đầu vội la lên:
“Làm sao đó? Làm sao đó?”
“Tôi nói này, sao ông chẳng quan tâm xíu nào về chuyện của con gái ông hết vậy?”
Trình Định Bá à một tiếng, ấm ức nói: “Sao tôi lại không quan tâm, con bé nói muốn ăn sườn xào chua ngọt, chẳng phải vừa tan làm về tôi đã mua xương sườn nấu cho con bé rồi đó sao?”
“...”
Lăng nữ sĩ làm bộ muốn véo ông: “Tôi đang nói về chuyện của Tiểu Hứa, chuyện của con bé và Tiểu Hứa kia kìa.”
“Ài, chuyện kết hôn sao có thể để nhà gái chúng ta chủ động lấy lòng cho được.” Trình Định Bá biết rõ tính tình của Lăng nữ sĩ nên không dám ngang ngạnh gì nhiều, ông chỉ biết đi theo con đường dụ dỗ, dùng giọng điệu nhẹ nhàng mà nói:
“Diện mạo hay trình độ học thức của Ly Ly nhà chúng ta đều không kém ai, bà gấp làm gì kia chứ.”
“Tôi không nóng vội mà được à? Ngót nghét đã ba mươi tuổi rồi còn đâu.”
Trình Định Bá lập tức nói: “Sao lại ba mươi, nào có ai phóng to tuổi của một cô gái ra như vậy, chỉ 28, 28, còn nhỏ mà.”
Trái ngược với sự sốt ruột của Lăng nữ sĩ, Trình Định Bá lại vô cùng bình tĩnh.
Màn ảnh ‘Tình thương của ba’ đã sớm làm mắt ông tê mỏi rồi.