“Nhắc đến ăn thì con có bao giờ khách sáo đâu.” Lăng Sương Hoa đứng một bên oán trách.
Lúc hai người định rời đi, Dung Kỳ mở miệng nói với Lăng Sương Hoa: “Lăng lão sư đi thong thả, tạm biệt.”
Nghe thấy hai chữ tạm biệt, đáy lòng Trình Ly thầm nghĩ.
Vẫn nên đừng bao giờ gặp lại.
Mỗi lần nhìn thấy anh, đều rất xấu hổ.
Trình Ly nói thầm xong, trực tiếp bước về phía trước, nhưng ngay sau đó cô lại nhận ra có điều không ổn.
Bởi vì cô cảm thấy chân của mình bước lên phía trước nhưng dép thì không.
Không… Không phải chứ.
Cô chầm chậm cúi đầu nhìn xuống mặt đất.
Chiếc dép kẹp bên chân trái của cô bị đứt một dây quai, bị bỏ lại tại chỗ.
Trình Ly nhìn chiếc dép đó, cảm thấy cuộc đời này của mình chưa bao giờ cạn lời như vậy.
Mãi đến khi cô từ từ quay đầu, không có gì bất ngờ xảy ra đối mặt với ánh mắt đang nhìn lại đây của Dung Kỳ.
Khi mí mắt anh rũ xuống, ánh mắt dừng ngay trên chiếc dép lê lẻ loi nằm trên đất kia, cả người Trình Ly đều cứng lại rồi.
Lần này còn chạy được?
Giờ phút này, một giọng nói ôn hoà mang theo quan tâm vang lên: “Ly Ly, dép của cháu hư rồi?”
Bà nội Hướng cũng phát hiện tình trạng này, mở miệng dò hỏi cô.
Trình Ly đứng tại chỗ, mờ mịt nhìn chiếc dép nằm trên đất.
Khoảnh khắc này cô mới hiểu được cái gì gọi là có chút người còn sống nhưng đã là cái xác khô.
Nhưng dù là cái xác cũng phải mở miệng, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, cười thản nhiên: “Không sao đâu ạ, con đi như vậy cũng bình thường.”
Kết quả cô vừa định cất bước lên phía trước, liền thấy Lăng nữ sĩ đứng trước lùi về sau một bước theo bản năng.
Dường như sợ bị người ta phát hiện bản thân và cô là mẹ con ruột với nhau.
Sự bình tĩnh khó khăn lắm Trình Ly mới giả bộ được phút chốc sụp đổ.
Hủy diệt đi.
Mặt trời của ngày mai, vẫn đừng nên mọc nữa.
Cũng vào ngay lúc này, một bàn tay vươn tới túm chặt lấy cô, giọng nói truyền tới từ đỉnh đầu, réo rắt dễ nghe:
“Đứng ở đây, đừng nhúc nhích.”
“Chờ tôi.”
Dung Kỳ nói xong hai chữ này rồi xoay người đi về cánh cổng lớn của ngôi nhà kiểu Tây cách đó không xa.
Anh thân cao chân dài, bước chân cũng lớn, chỉ sau vài bước thì bóng dáng anh đã biến mất ở hoa viên.
Có lẽ Lăng nữ sĩ cũng cảm thấy cô đã xấu hổ quá rồi nên không quở trách cô nữa.
Dung Kỳ trở về rất nhanh, cũng chỉ một hai phút, anh cầm theo một đôi dép lê màu đen, nó rất to, trông là kiểu nam, ngay cả đế cũng sạch sẽ.
“Đây là dép lê của tôi, còn mới.”
Trình Ly thấp giọng: “Cảm ơn.”
Nói xong cô bèn vươn tay nhận lấy.
Nhưng ngay sau đó, Dung Kỳ khẽ cúi người đặt dép lê ngay bên chân cô.
Trình Ly không khỏi cảm động, khó trách người ta có thể thành công vang dội như vậy, chỉ cần dáng vẻ đại tướng phong độ gặp biến bất kinh này thôi cũng đáng để cô học theo rồi.
Đợi đến khi cô mang giày xong, thành tâm nói: “Lần này thật sự cảm ơn cậu, về nhà tôi chắc chắn sẽ chà sạch rồi trả lại cho cậu.”
Xuất phát từ cảm ơn nên giọng điệu của cô không khỏi quá lễ phép một chút.
Cũng có vẻ cực kỳ xa lạ.
Dung Kỳ nghe vậy, tầm mắt lại lần nữa dừng trên mặt cô, đột nhiên khoé miệng anh treo một nụ cười nhợt nhạt.
“Sao giày dép của cậu lần nào cũng không bền hết vậy?”