Đôi tay đang cầm đũa của Dung Kỳ ngừng lại, anh nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt có sự dò hỏi, khiến Trình Ly có chút hoảng hốt, lẽ nào đây là vấn đề không thể hỏi sao?
Cô đang định nhường anh một đường lui, không nói thì thôi vậy.
Dung Kỳ yên lặng nhìn cô, Trình Ly hôm nay không để tóc dài như mọi khi mà buộc thành đuôi ngựa giống hồi cấp ba.
Ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào, chiếu lên đôi gò má trắng nõn.
Tiếng ve mùa hạ năm ấy như chợt vang bên tai.
"whitemoon."
Không biết do cô nhầm hay là thật, nhưng Trình Ly thấy khi Dương Kỳ nói hai từ này có vẻ hơi trúc trắc.
Buổi tối Trình Ly tăng ca đến hơn mười giờ, Trình Ly rời khỏi công ty, cô đứng ven đường chờ xe đặt online.
Cô vừa nhìn lên trời thì đã thấy một vầng trăng lưỡi liềm ngay trên đỉnh đầu.
Ánh trăng màu trắng sao?
Dung Kỳ thích thứ này nhất à?
Cô thật sự không thể hiểu rốt cuộc nó là gì.
Cho đến khi cô ngồi xe về nhà, đang nhàm chán lướt vòng bạn bè thì tình cờ thấy trạng thái của một người bạn cũ thời đại học, người bạn này từ khi học đại học đã có nghề nghiệp mà mình đam mê, trùng hợp hôm nay lại chia sẻ một số bức vẽ.
Trong đó, có một bức tranh vẽ cảnh vầng trăng sáng trên biển, một vầng trăng tròn treo thật cao trên mặt biển gợn sóng lăn tăn.
Cô ngắm nhìn chăm chú, một lát sau cô mở khung trò chuyện với người này ra.
Trình Ly: [Tớ hỏi chuyện này được không? Có ánh trăng nào màu trắng ư? Tớ nghe một người bạn nói cậu ấy thích nhất là ánh trăng màu trắng.]
Người kia trả lời chỉ trong giây lát: [Tất nhiên là có rồi]
Bạn học: [Có phải ý cậu ấy là siêu trăng không.]
Bạn học: [Để tớ tìm ảnh cho cậu xem, hồi trước tớ chụp được một tấm ảnh siêu trăng đó, đẹp lắm luôn.]
Bạn học: [Bạn của cậu cũng là một người đam mê nhiếp ảnh à?]
Một lúc sau, mấy tấm hình liên tục được gửi đến.
Trình Ly không hiểu biết về nhiếp và siêu trăng cho lắm, nhưng khi thấy những bức ảnh mà người bạn kia gửi tới, cô quả thật đã bị sốc.
Một vầng trăng to lớn sáng rỡ, tỏa ra vầng hào quang trắng mờ ảo, dù chỉ là tấm ảnh chụp, nhưng cô vẫn bị vẻ đẹp ấy làm rung động.
Giây phút ấy, Trình Ly cũng hiểu ra vì sao Dung Kỳ lại thích ánh trăng trắng.
Thì ra bây giờ Dung Kỳ có sở thích chụp ảnh.
Ở Khoa học Kỹ thuật Khải Vực, lúc này đã mười giờ hơn, nhưng phòng hội nghị vẫn còn sáng đèn.
Dung Kỳ đang tập trung tinh thần nghe báo cáo, vì cuộc hội nghị sắp tới còn có cả bộ phận nghiên cứu ở bên Mỹ tham gia, nên anh vẫn phải làm việc tới tận giờ này.
Bỗng, điện thoại anh rung lên.
Dung Kỳ tiện tay mở ra, thấy có một tin Wechat mới.
Cm: [Ting ting ting, whitemoon mà cậu thích nhất đến rồi đây.]
Ngay lập tức, nhịp tim của Dung Kỳ đập nhanh hơn.
Tựa như một người đang đi trên sa mạc bỗng thấy được ốc đảo ngay trước mắt.
Nhưng một tin Wechat khác được gửi tới rất nhanh ngay sau đó.
Một bức ảnh chụp vầng trăng to rạng sáng xuất hiện trước mắt Dung Kỳ.
"..."
----
Dịch giả: Cười vỡ bụng, whitemoon, ý chỉ chị nữ chính là bạch nguyệt quang của Dung Kỳ, mà chị không hiểu lại gửi mặt trăng :DDDDDD