- Thất đương gia? Trình Danh Chấn đã bị mùi máu tanh làm cho mất tri giác mù mờ đáp lại. Ánh mắt nhìn theo Liên tỷ chỉ, thấy mười mấy tên lâu la đang khiêng một cô gái bị trói chặt, nhanh chóng chạy về phía tây tụ họp với đồng bọn. - Tỷ nằm xuống đất giả vờ chết! Cuối cùng ý thức được Thất đương gia là ai. Trình Danh Chấn buông lại một câu, cất bước đuổi theo. Đám lâu la nghe thấy tiếng bước chận của hắn, chia ra hai người lên trước ngăn chặn, bị hắn cho mỗi tên một gậy, trực tiếp đập bay. Tên cản đường thứ ba cắt rách áo của hắn, đồng thời được trả giá bằng tính mạng. Tên thứ tư ngây ra chốc lát, bị hắn một gậy đập cho đầu thụt vào ngực. Không có tên thứ năm, đám lâu la còn lại kêu thảm một tiếng, bỏ Đỗ Quyên lại, bỏ chạy tứ phía. Đỗ Quyên ngã trên đất lập tức nhảy dựng lên, xoay người đưa cánh tay bị trói sau lưng về phía Trình Danh Chấn. Sau khi hai tay được giải phóng, cô nhanh chóng nhặt lên một thanh đao, cắt đứt dây thừng trên đùi. - Liên tỷ bị bọn chúng.... - Liên tỷ ở bên kia! Gần như cùng một lúc, Trình Danh Chấn lớn tiếng nhắc nhở. - Ta kêu tỷ ấy nằm xuống đất giả chết! Hai người nhìn nhau gượng cười, lần đầu tiên có thể đoán ra tâm tư của đối phương. Nhưng không kịp đợi bọn họ kịp chúc mừng, đám lâu la chạy tứ tán sau khi kiếm được người giúp đỡ lại giết ngược lại, tách hai người ra. - Theo sát ta! Trình Danh Chấn liền thực thi những thủ đoạn độc ác, đánh gục tất cả những kẻ xông về phía mình bất kể kẻ đó đang xách đao hay cầm mâu. Mấy tên lâu la khác cánh tay quấn vải trắng không ngăn cản được Đỗ Quyên, bị hai người hợp lực xông lên, nhất thời người ngã ngựa đổ. - Ngươi bị thương rồi! Hai người vọt tới cùng nhau lại lần nữa không hẹn mà đồng thanh hỏi. Sau đó cùng cười, dựa lưng vào nhau bắt đầu xoay tròn. Bất kể kẻ nào muốn xông lên trước, trong đám hỗn loạn, đều bị hai người hợp lực đánh chết. Đám lâu la vốn ý chí chiến đấu đã không dồi dào, liên tiếp bị tấn công, lập tức né tránh chỗ hai người như trốn chạy ôn dịch. Trình Danh Chấn nhìn nhìn tứ phía, có chút kinh ngạc hỏi,: - Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy, cha ngươi không nói cho ngươi biết sao? - Ta, ta không biết! Lúc này đây, Đỗ Quyên rốt cuộc cũng có chút nữ tính, nép sát vào người Trình Danh Chấn, run run trả lời. - Ta vỗn nghĩ ngươi sẽ thua, thế nên mấy hôm nay cứ chuẩn bị bỏ trốn... Nói đến đây, cô ý thức được mình vẫn chưa hiểu được Trình Danh Chấn, giọng nói bất giác nhỏ xuống. Trình Danh Chấn không có chút trách móc cô, trầm ngâm một lát, trầm giọng trả lời: - Xin lỗi, để lừa bọn họ, đành phải lừa ngươi. Ta luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, mà Trương đại đương gia lại có vẻ chẳng quan tâm gì, ai ngờ đến Trương đại đương gia không ổn, cả cái đầm Cự Lộc, ngoài ngươi và Liên tỷ ra, gần như chẳng còn cái gì là bình thường nữa! Lời này lọt tai Đỗ Quyên, vừa ngọt ngào, vừa ủ rũ. Ngọt ngào vì Trình Danh Chấn nói gần nói xa rõ ràng là không xem cô là người ngoài, đã bộc lộ sự tín nhiệm và thân cận. Nhưng xót xa vì trong đầm Cự Lộc lại có mạch nước ngầm lớn đến như vậy, bản thân mình là Thất đương gia mà không hề hay biết. Còn người cha xưa nay luôn coi mình như ngọc quý trên tay, sư phụ và đại đương gia Trương Kim Xưng đều cố ý giấu mình chân tướng. Hai người vừa nhanh chóng trao đổi với nhau thông tin mình biết, vừa nhanh chóng chạy về phía Liên tỷ. Liên tỷ nằm trong vũng máu mặt mũi đầy bùn phát hiện ra người chạy đến là Trình Danh Chấn và Đỗ Quyên, nghiêng người nhảy dựng lên. - Chạy mau, về Cẩm Tự doanh của chúng ta. Các huynh đệ Cẩm Tự doanh không có mấy ai đến xem cả.... Đỗ Quyên đã mất đi chủ ý bị câu nói của Liên tỷ đánh thức, kéo lấy cánh tay Trình Danh Chấn chạy như bay: - Đi chỗ ta, chỗ ta đông người, tập hợp các huynh đệ giết trở lại đây! - Chỗ ngươi? Trình Danh Chấn không hiểu ra làm sao cả. Kẻ phát động phán đoán rất có thể chọn thời cơ, đến xem góp vui đa số là các đầu mục các doanh trại. Đánh bại bọn họ, đám lâu la trong các trại sẽ thành một đám cát vụn. Kẻ ủng hộ Trương Kim Xưng có nhiều thế nhiều nữa, nhất thời cũng không thể tập hợp đủ lực lượng phản kích. - Ta đã hạ lệnh cho Cẩm Tự doanh, ngoài mấy người hầu hạ ngươi ra, bất kì người nào cũng không được phép ra ngoài. Đỗ Quyên hối hận muốn khóc, đáp lại bằng thứ giọng cực thấp. Nếu Trình Danh Chấn thua, cô cũng cảm thấy không còn mặt mũi. Vì thế cô không thể để huynh đệ của mình thấy mình mất mặt! Thà bị bọn họ oán giận sau lưng, dù sao Trình Danh Chấn thua rồi, cô cũng chạy trốn rồi, sau này ai cũng không tìm được mình, ai cũng không thể chê cười mình được. - Hài! Trình Danh Chấn vỗ mạnh lên đùi mình. Đến lúc này rồi, có oán giận Đỗ Quyên cũng vô ích. Ngẫm nghĩ một lát, nhỏ giọng đề nghị: - Ba người chúng ta kết bè xông ta ngoài, gặp người vô tội thì cứu. Chắc chắn không phải tất cả những người đến xem đều muốn theo Bát đương gia tạo phản, chúng ta cứu được người nào hay người đấy, người bên cạnh càng nhiều, càng an toàn. - Ừ! Đỗ Quyên dịu dàng như con mèo con, nép sát vào vai Trình Danh Chấn. Võ nghệ của hai người đều không đáng ngại, lại không nằm trong phạm vi mục tiêu chủ yếu của những kẻ tạo phản mưu sát, hai người bảo vệ lẫn nhau lao ra ngoài, không tiêu tốn quá nhiếu sức lực, lại còn cứu được mấy chục huynh đệ từ trong đám loạn quân. - Ai không muốn tạo phản, đi theo ta và Thất đương gia! Vừa chạy vừa nhặt vũ khí trong tay người chết. Trình Danh Chấn biết rằng vào lúc này sợ nhất là thiếu người tâm phúc, mở to cuống họng, hét lớn. Chuyện xảy ra đột ngột, hầu hết đám đầu mục đi xem đều không có chuẩn bị. Trong lúc mông lung thì nghe thấy danh hiệu Thất đương gia, lập tức nhặt lên tất cả những gì có thể sát thương, bao gồm cả hòn đá khúc gỗ, chạy sát về phía Đỗ Quyên. Có Trình Danh Chấn làm chỗ dựa phía sau, trong lòng Đỗ Quyên cũng không còn hoang mang lo sợ như lúc trước nữa. Nhảy đến trước mặt mọi người, lớn tiếng ra lệnh: - Cả đội, ai có binh khí ở ngoài, ai không có binh khí ở trong. Cứu cho được các huynh đệ trên đường, trước tiên hãy đến Cẩm Tự doanh của ta tị nạn! Dứt lời, cùng Trình Danh Chấn làm tiên phong, phấn đấu quen mình xông ta phía ngoài. - Theo sát, theo sát, theo sát Thất đương gia mới có đường sống! Liên tỷ tuy là đàn bà chân yếu tay mềm, nhưng thời khắc nguy cấp cũng dọa cho có chút can đảm, nhặt thanh đao hỏng lên, lớn tiếng động viên. Đám lâu la được cứu sống cho dù có nhát gan đến đâu, cũng không muốn rớt lại sau lưng một mụ đàn bà. Cả đám nhao nhao đáp một tiếng, trước sau xông lên. Có câu người đông thế mạnh, xông lên mấy lần như vậy, cả bọn có chút thành công. Có đầu mục của loạn quân thấy cả bọn như quả cầu tuyết càng lăn càng dày, vội vàng dẫn huynh đệ lao tới chặn đường. Lâm trận giao phong, nhưng chúng đâu phải là đối thủ của Đỗ Quyên và Trình Danh Chấn, chưa kịp mặt đối mặt, đã bị Trình Danh Chấn một gậy đánh tan óc. Đỗ Quyên thừa thế dẫn người công kích mạnh, đánh đến mức quân địch kêu cha khóc mẹ. - Đừng đuổi theo, hãy đi cứu người nhà của của chúng ta trước! Trình Danh Chấn thấy tình hình, vội vàng lớn tiếng quát dừng. Đám lâu la lúc này chỉ nghe lệnh của hắn, lập tức thu nạp đội ngũ, sóng vai hướng ra phía ngoài. Trong đám hỗn loạn, hắn đột nhiên xuất hiện một sức mạnh cực kì nổi bật. Nhưng hai bên giao chiến chẳng ai có thể coi họ là người của mình, ai cũng không thể tin tưởng bọn họ. Cũng may Đỗ Quyên và Trình Danh Chấn tự cứu mình tự bảo vệ mình, không cầu lập công, sau khi cứu mấy trăm người, lập tức xoay người mà đi. Bất kể là lâu la dưới trướng Trương Kim Xưng, hay là huynh đệ dưới trướng Lưu Triệu An, lúc này, cũng không rảnh đuổi theo. �nh cứu giúp. Mấy tên lâu la kia không kịp trở tay, bị Trình Danh Chấn vung gậy sắt nện gẫy xương sống từ phía sau. Hắn đưa bàn tay máu chảy đầm đìa ra, khiến Liên tỷ một phen sợ khiếp vía. Sau đó, một tay ôm lấy cánh tay hắn, lớn tiếng khóc thét lên, - Thất đương gia, Thất đương gia bị bọn chúng bắt rồi. Ở đằng kia, ở đằng kia