Trình Tiểu Cửu không đáp lại, ánh mắt ngơ ngác nhìn thác nước từ trên trời giáng xuống, cả người vẫn này, đấm ngực người kia, ánh mắt tràn đầy vẻ hiền từ quan tâm. Thấy hai người Trình Tiểu Cửu và Vương NHị Mao tay ôm một bao gạo đứng sau đội ngũ lĩnh tiền công lão cười vẫy vẫy tay gọi hai người tới trước mặt, sau đó quay lại hạ giọng căn dặn gia đinh: - Hai vị tiểu tráng sĩ này vừa rồi giúp chúng ta việc lớn, đặc biệt là vị Trình Tiểu ca này là người đầu tiên xông lên tàu để trợ giúp che thuyền, là công đầu. Thù lao của hai người họ sẽ tăng gấp đôi, mỗi người lĩnh mười đấu gạo tinh, hai xâu Nhục Hảo không được cắt xén. Chu gia chúng ta không thể làm cho người tốt bị thiệt được, các ngươi nhớ kỹ đấy. Đám gia đinh không biết ngày hôm nay mặt trời mọc ở hướng nào ngay cả lão quản gia có tiếng là keo kiệt mà lại trở nên hào phóng như thế, cứ ngây cả người ra, một lúc sau lớn tiếng đáp ứng: - Vâng chúng ta nhớ kỹ rồi! - Cầm có nặng không? Có cần ta cho người giúp các ngươi mang về đến nhà không? Lão lần thứ hai quay mặt về phía hai người Trình Vương, hiền lành hỏi han. - Mang được, mang được, không dám làm phiền lão nhân gia! Vương Nhị Mao nhận được hạnh phúc lớn lao đến đầu óc choáng váng lắp bắp đáp. - Còn ngươi? Không nghe Trình Tiểu Cửu cảm ơn, lão quản gia Thành Bá có chút không cam lòng. - Đa tạ lão nhân gia quan tâm. Vãn bối mang được. Ngày sau nếu lão nhân gia cần dùng ta thì cứ phân phó. Phàm là việc trong khả năng, tuyệt đối không dám từ chối! Trình Tiểu Cửu choáng váng hồi lâu mới tin là mình không phải nằm mơ, lén bấu mình một cái, rồi làm bộ trấn tĩnh thi lễ với lão. Thi lễ xong hắn đứng thẳng lưng lên bỗng nhiên lảo đảo vài bước tựa vào người Vương Nhị Mao rốt cuộc mới đứng vững được. - Ta không phải là người "Đất vàng chôn đồ cổ", nên không phải lúc nào cũng có việc. Thành Bá cười cười, ý bảo Trình Tiểu Cửu không cần phải nhạy cảm quá. Bản thân lão chiếu cố hai người hoàn toàn là xuất phát từ sự bảo vệ của trưởng giả đối với vãn bối mà thôi. Có lão đưa ra quyết định, đám gia đinh đương nhiên tận hết khả năng cấp cho hai người Trình Vương gạo trắng, dù gì gạo là của chủ nhân gia, nhiều hơn nửa đấu hay ít hơn nửa đấu cũng không liên quan tới bọn họ. Hai người Trình, Vương lần thứ hai nói lời cảm tạ, sau đó mượn xe đẩy của người sống bên kênh đào, kết thúc một ngày làm việc đi về nhà. - Tiểu tử, rất khá! Nhìn bóng dáng thiếu niên dần dần biết mất, tiểu thương họ Trương vẫn âm thầm quan sát liền cười mắng một câu. Hai tay trong nháy mắt tăng lực, cơ bắp từ trong tay áo mơ hồ lộ ra, tựa như đã nắm số phận của thiếu niên kia trong lòng bàn tay. Trong loạn thế, khó có được nhân tài, nếu nhân tài không để cho ta dùng thì chắc chắn sẽ chết bởi tay ta. Đây là câu mà chủ công của gã phân phó trong thâm tâm Trương tổng quan nhớ rất kỹ, rất kỹ. Chú thích: Nhục Hảo: là tiền Ngũ thù đúc thời Tùy văn Đế.