Là Xảo Nhi tì nữ thân cận của Hạnh Hoa, Trình Danh Chấn nhớ nàng đã từng hầu hạ mình thay y phục. Hắn mang theo mấy phần thấp thỏm, mấy phần chờ mong, trộm nhìn phía sau Xảo Nhi. Ngoại trừ tên lính coi ngục ra, không còn trông thấy bóng dáng người nào khác. - Trình thiếu gia! Xảo Nhi trông thấy Trình Danh Chấn toàn thân từ trên xuống dưới tựa như chẳng còn miếng thịt nào, tay kéo chấn song nhà lao, òa khóc nức nở. Trình Danh Chấn lại bị tiếng khóc làm cho bực bội, tránh ra sau, trừng mắt hỏi: - Ngươi, ngươi khóc cái gì? Ta không phải còn chưa chết sao? Nóng lòng muốn đổi chủ nhân rồi có đúng không? Ngươi yên tâm, sau khi trở thành quỷ, ta quyết sẽ không đi quấy nhiễu ngươi! - Thiếu gia! Xảo Nhi trượt xuống đất theo chấn song, bật khóc không thành tiếng. - Hạnh Hoa cô ấy, Hạnh Hoa cô ấy không phải cố ý đâu mà! Cô ấy nghe nói thiếu gia xảy ra chuyện, lo lắng đến mức sắp phát điên. Cô ấy vẫn buộc Chu gia phải nghĩ cách cứu ngài, nhưng, nhưng... - Nhưng làm sao? Nhưng tân nương mới về nhà chồng, không thể khiến người khác đàm tiếu, đúng không! Trình Danh Chấn yếu ớt cười lạnh, lời nói sắc bén như lưỡi rắn độc. Chỉ có thế này, hắn mới có thể khiến lòng mình dễ chịu đôi chút, mới có thể tạm thời chứng minh mình sẽ không phát điên lên. Hắn ở trong doanh trại của Trương Kim Xưng bất kì lúc nào cũng phải chuẩn bị đối đầu với cái chết, vị hôn thê thì đến nửa ngày cũng chẳng đợi được, vội vã lao vào lòng người khác. So với ả gái giang hồ mông to bằng nửa gian phòng kia, nàng ta cũng chưa chắc đã cao quý hơn bao nhiêu? Có điều không rõ, nàng ta dùng thân thể của chính mình, đổi lấy được bao nhiêu lợi ích từ Chu gia? - Không phải như vậy, không phải như vậy, thiếu gia xin ngài hãy nghe nô tỳ nói! Xảo Nhi vừa lau nước mũi vừa lau nước mắt, nhưng không cách nào trong nháy mắt kể lại toàn bộ những chuyện đã xảy ra trong quá khứ một cách rõ ràng. Trình Danh Chấn nào có tâm trạng nghe nàng giải thích, lấy tay bịt chặt tai lại, hét lên: - Câm mồm! Không phải chuyện của ngươi, ta cũng không muốn mắng ngươi. Nhưng nếu ngươi còn tiếp tục lải nhải, đừng trách ta mở miệng nói lời cay độc! Từ trước đến giờ chưa từng thấy Trình Danh Chấn không phân rõ phải trái như vậy, Xảo Nhi sợ đến mức từ từ ngừng khóc. - Đây là... Nàng chỉ chỉ vào thức ăn bên trong giỏ trúc, sợ hãi nói. - Đây đều là những món mà ngày thường ngài thích ăn. Tiểu thư đã sai người chuẩn bị. Tiểu thư nói, nói người nhất định sẽ nghĩ cách cứu ngài! - Lão tử cần cô ta đến cứu chắc! Trình Danh Chấn hừ lạnh. - Nếu lão tử đáng chết, ai cũng chẳng cứu nổi. Nếu lão tử không đáng chết, những người hại ta hôm nay sau này sẽ chẳng một ai trốn thoát! - Hay! - Hay lắm! Mấy người bạn tù hò hét ủng hộ, cảm thấy kiêu hãnh vì khí phách của Trình Danh Chấn. Xảo Nhi vẫn còn muốn phân giải vài câu cho nữ chủ nhân của mình, nhưng viên coi ngục lại không kiên nhẫn nổi nữa, tiến lên quát mắng. - Đại khái là được rồi. Gã này hoàn toàn chẳng biết tốt xấu. Đi thôi, đi thôi, đừng gây thêm phiền phức cho lão tử! Người này sinh ra đã có tướng mạo hung ác, Xảo Nhi không dám trái lời, đành phải nhét thức ăn qua chấn song nhà lao, hạ giọng dặn dò: - Thiếu gia ăn từ từ, cẩn thận chút. Những thứ này đều lấy từ phòng bếp của Chu gia, khác với thức ăn mua bên ngoài. Mấy ngày nữa tôi sẽ lại mang thức ăn đến cho thiếu gia. Ngài ngàn lần vạn lần phải cẩn thận! Nàng không nói lời này, có lẽ Trình Danh Chấn cũng sẽ không từ chối giỏ thức ăn ngon. Nghe thấy thứ này lấy từ Chu gia, hắn lập tức giận giữ quay phắt đầu đi, không chịu liếc nhìn rượu uống và thức ăn lấy một cái. Xảo Nhi cứ đi được ba bước lại quay đầu lại, vừa đi vừa lấy tay lau nước mắt. Lúc sắp ra khỏi cổng, nàng lấy tay chỉ chỉ vào thức ăn, cuối cùng nhịn không nổi, khóc òa lên rồi chạy đi. Kiểu "hư tình giả ý" như thế Trình Danh Chấn đã sớm nhìn thấu, hoàn toàn không chút cảm động. Nghĩ đến việc Hạnh Hoa lại có thể cùng kẻ thù của mình sớm chiều kề cận, cơn giận dữ lại bốc lên. Hắn chỉ lo tức giận, những phạm nhân cùng phòng giam lại không đành lòng để thức ăn bị vứt đi một cách lãng phí, cười hì hì tiến lại, thấp giọng khuyên nhủ: - Trình gia, hay là ăn chút gì đi, lỗ thủy dương can hảo hạng đấy. Đầu bếp của nhà giàu, thức ăn làm ra ắt hẳn cũng khác biệt! - Các ngươi đói nhanh vậy sao? Thức ăn của Chu gia kia đều có độc, kẻ nào ăn kẻ đấy thủng ruột thối bụng! Trình Danh Chấn ngắt lời bọn họ, lạnh lùng quát lên. - Nghe ngài nói kìa. Cứ như là người nhà Chu gia đều bách độc bất xâm cả ấy! Đám bạn tù ngượng ngùng liếc nhìn hắn, miệng không kiềm được nuốt nước bọt. - Từ bữa cơm trước đến giờ, đã mất một ngày rồi. Ngài cứ ngủ mê mệt nên dĩ nhiên không đói, mấy người bọn tôi, lại đói đến mức ngực dán cả vào lưng rồi này? - Một ngày rồi? Trong ngục không có thức ăn sao? - Có, ngay dưới chân ngài đấy. Một câu trả lời, giải đáp được cả hai thắc mắc. Trình Danh Chấn hoang mang cúi đầu xuống, trông thấy mấy viên tròn tròn như phân lừa bị ném bên đống rơm. Trong tình cảnh có thức ăn đàng hoàng, ngay cả chuột cũng không muốn ngửi những thứ này. Hắn thở dài, thấp giọng nói: - Các ngươi chia nhau đi, ta nhịn một bữa cũng được! Thức ăn của Chu gia, ta tuyệt đối sẽ không động vào! - A, ôi, ôi! Đám bạn tù vui mừng khôn xiết, lập tức tranh nhau thức ăn. Trình Danh Chấn trong lòng cảm thấy khổ sở, nhìn giỏ thức ăn Xảo Nhi để lại, không khỏi lắc đầu. Hạnh Hoa không thể cứu nổi hắn, nàng càng biểu hiện một dạ hai lòng, càng khiến Chu gia coi hắn là cái gai trong mắt. Mà lúc này hơn kém thực lực giữa hai bên địch ta lại vô cùng lớn, cho dù đọc một bụng binh thư, hắn cũng không tìm ra kế sách gì có thể tự bảo vệ mình. Nói không chừng lại giống như đêm qua, vừa tỉnh giấc, liền bị người trong mộng hại chết. Còn những người lính làng huyện Quán Đào, ngoài trừ việc căm giận sôi sục ồn ào mấy ngày ra, rồi cũng sẽ nhanh chóng quên đi chuyện này. Họ đều là những người tốt không ác ý, cũng giống như bản thân hắn trước đây. Mà thói đời đã định trước người tốt sẽ phải làm hòn đá kê chân cho kẻ xấu. Đang ngẩn ngơ suy nghĩ, hắn bỗng thấy mấy tên bạn tù chợt khựng lại, khóe miệng ai nấy đều chảy dãi, mặt mũi tím tái. - Nước, nước, cho ta nước... Một người thần trí còn tỉnh táo nhất trong số họ lắp bắp cầu cứu. Lăn lộn đưa tay về phía cái bô, lăn được nửa đường, đầu ngoẹo lại, máu đen ào ạt tuôn ra bên khóe miệng! - Cứu người! Mau tới cứu người! Có người hạ độc! Trình Danh Chấn trông thấy hồn vía lên mây, bò đến bên cửa ngục, hét to kêu cứu. Lý Lão Tửu, Tưởng Diệp, còn có cả mấy gương mặt xa lạ hoặc quen thuộc khác tụ tập cả ở đây, nghe thấy tiếng kêu cứu, lần lượt xông đến trước cửa ngục. Cảnh tượng thê thảm bên trong khiến họ rất "kinh hoảng". Mấy tên coi ngục động tác nhanh nhẹn lập tức mở cửa nhà lao, nâng những người bị trúng độc đang giãy dụa lên. - Cơ thể bọn chúng quá yếu ớt, mùa đông này thực lạnh quá! Tiếp theo đó, Trình Danh Chấn nghe thấy Lý Lão Tửu cao giọng nói. Sau đó lại là một hồi lộn xộn, mấy viên coi ngục nhấc cánh tay hắn lên, kéo hắn đến một gian nhà lao khác. - Kẻ đáng chết thì lại không chết! Phiền phức! Cửa nhà lao khép cạch lại. Thế giới trước mặt tối đen như mực.