Ngoài đại viện Trình gia, giờ phút này đứng đầy lâu la cầm đuốc, bọn họ đều là người Trình Danh Chấn một tay luyện nên. Đã trải qua lần chiến đấu phục kích Dương Thiện Hội, bởi vậy tác phong nhìn chỉnh tề hơn so với lâu la các trại khác. Phát hiện Trình Danh Chấn một tay giơ đuốc, một tay mang theo trường thương đi ra, lập tức có Giáo úy dẫn đội chạy lên trước, vươn người đứng thẳng trang nghiêm, ôm quyền thi lễ: - Bẩm Cửu trại chủ, những huynh đệ có thể đánh nhau đều ở đây! Chỉ cần ngài ra lệnh một câu, dù phải đuổi tới tận Lạc Dương, chúng ta cũng đem yêu tinh hại người đó mang về! - Ai cho các ngươi tập kết? Chỉ trong chốc lát, ánh mắt Trình Danh Chấn ấm áp hơn một chú, trừng mắt truy hỏi, không có quân lệnh của Đại đương gia Trương Kim Xưng, tự tiện tập kết thuộc hạ, đó là một hành vi vô cùng gây phiền toái, nhưng lòng thành khẩn của cách huynh đệ giờ khắc này đều viết trên mặt, nếu lúc này nói rằng người hạ độc chính là do Trương Kim Xưng sai khiến, phỏng chừng đám người cũng không chút do dự cầm lấy binh khí sống mái, ngoại trừ cha con Đỗ Ba Lạt và sáu trại khác thôi. - Bẩm Cửu đương gia, là các huynh đệ tự tới. Đoàn Đô úy sợ gặp chuyện không may, ra lệnh cho chúng ta không được chạy loạn, đứng ở ngoài cửa chờ chỉ thị của ngài! Giáo úy Ban Hạo chụm hai chân lại, sống lưng thẳng tắp. Là Trình Danh Chấn làm cho bọn họ lần lượt nhấm nháp sự vui sướng của thắng lợi, là Trình Danh Chấn làm cho bọn họ không hề bị quan binh đuổi bắt. Cũng là Trình Danh Chấn mang theo bọn họ vừa đánh tan Dương Bạch Nhãn, làm cho các huynh đệ đầm Cự Lộc từ nay về sau được toàn bộ giới lục lâm ngưỡng mộ. Cho nên ở trong lòng đoàn người, uy vọng của Trình Danh Chấn tuyệt không thua kém Đại đương gia Trương Kim Xưng, thậm chí ở phương diện khác, còn càng làm người kính phục hơn Trương Kim Xưng. Việc đã đến nước này, Trình Danh Chấn chỉ có thể tìm cách bổ cứu, cưỡng ép giữ vững tinh thần, chắp tay nói: - Tâm ý của các huynh đệ ta đều nhận được. Nhưng đối phó với một người đàn bà chạy trốn, thật sự không cần dùng nhiều người như vậy. Ban Hạo, mang một đội huynh đệ đi theo ta, những huynh đệ khác, lập tức giải tán về nhà nghỉ ngơi! - Cửu đương gia! Chúng lâu la cùng kêu lên kháng nghị, vừa định ồn ào vài câu, lại nghe Trình Danh Chấn nghiêm mặt quát lớn: - Truyền mệnh lệnh của ta, giải tán! Đừng quấy nhiễu khách nhân Đại đương gia chúng ta, về đi ngủ! Vài chữ Đại đương gia và khách nhân bị hắn cố ý dằn giọng, đám lâu la ngây ra một lúc, chợt nhanh chóng hiểu ra chỗ khó xử của Trình Danh Chấn, giữ chặt đồng bọn mình, thấp giọng nhắc nhở: - Đi thôi, đừng gây phiền toái cho Cửu đương gia! Trong nháy mắt, chúng lâu la bừng tỉnh đại ngộ. Kính nể nhìn về phía Trình Danh Chấn gật gật đầu, đều tự tán đi. Khiến một mối nguy thiếu chút nữa bùng nổ biến thành vô hình, trong lòng Trình Danh Chấn cũng hơi dễ chịu một chút. Hắn biết rằng mình vô luận thế nào cũng không thể loạn được, đầm Cự Lộc không phải bền chắc như thép, giang hồ bên ngoài đã phức tạp, người và sự việc trong đầm còn phức tạp hơn. Tìm kiếm khắp chín trại vẫn không thấy bóng dáng của Chu Ninh thực sự chưa chắc bởi vì đối phương trốn thật kỹ mà là vì từng trại đều có địa bàn cố định của mình, mặc dù Nhị đương gia Tiết Tụng xuất mã, cũng chỉ có thể lục soát sơ qua trên bề mặt, chưa chắc đã có thể thúc ép toàn bộ đầm Cự Lộc, gần hai trăm ngàn nam nữ lão ấu buông tha giấc ngủ, đồng tâm hiệp lực trợ giúp ông lục soát người. Như vậy, trước hừng đông, mặc dù Trình Danh Chấn cũng rất khó cam đoan tìm được ra Chu Ninh, nhưng độc trong cơ thể Đỗ Quyên lại không có thuốc nào có thể hoàn toàn giải, kéo dài càng lâu chỉ sợ hậu hoạn càng lớn. Nghĩ như vậy, người thiếu niên buộc mình phải bình tâm tĩnh khí, cố gắng tìm ra một cách khả thi, lại không khơi mào mâu thuẫn giữa các trại. Địa hình đầm Cự Lộc phức tạp, vì phòng ngừa quan quân và lục lâm đồng đạo rình rập, gần như từng cửa ra vào đều có cơ quan cạm bẫy, chỗ hiểm yếu còn có lâu là luân phiên thay nhau gác suốt mười hai canh giờ. Dưới sự phòng vệ nghiêm mật như vậy, không có lệnh bài của Đại đương gia Trương Kim Xưng, chỉ sợ Chu Ninh có mọc cánh cũng không bay ra được. Như vậy, tất nhiên nàng ta sẽ ẩn thân ở một nơi hẻo lánh trong đầm rồi. Nghĩ đến đây, Trình Danh Chấn từ từ đã có chút manh mối. Giơ tay kêu giáo úy Ban Hạo, thấp giọng chỉ bảo: - Ngươi phái vài người biết ăn nói, lại mang thêm chút tiền, từng người đi hỏi xem cửa ra vào các trại xế chiều hôm nay và đầu hôm là người nào trực. Sau đó đem tiền đồng phân cho người trực, bảo họ cẩn thận nghĩ lại một chút xem có phát hiện Chu Ninh đi qua hay không. Nói cho bọn họ biết, nếu người nào cung cấp tin tức chuẩn xác, ngày sau ta tất có thâm tạ! - Vâng! Ban Hạo chắp tay lĩnh mệnh, xoay người đi vào trong đội ngũ chọn người. Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một chút, lại tiếp tục dặn dò đoàn người: - Cưỡi ngựa đi, nhận được tin tức lập tức trở về báo cáo với ta. Cần thịt ngon thì về nhà ta lấy, ta sẽ sai người chuẩn bị cho các ngươi. Sau khi nói xong, lấy từ bên hông ra một tấm lệnh bài, giao cho thân binh đi mở kho lấy tiền. Còn chính mình chống trường thương, đứng nguyên tại chỗ chờ tin tức của các huynh đệ và đám người Tiết Tụng, Đoàn Thanh, Vương Nhị Mao. Khó khăn lắm mới qua được nửa canh giờ, Nhị đương gia Tiết Tụng bên kia còn chưa có hồi âm mới, Giáo úy Ban Hạo cưỡi ngựa chạy hồng hộc trở về. - Có tin tức sao? Huynh đệ các trại đang trực nói như thế nào? Trình Danh Chấn khẩn trương ra đón, tự tay đỡ Ban Hạo xuống ngựa. Giáo úy Ban Hạo nào dám để người mình kinh trọng nhất nâng, vừa từ lưng ngựa xuống, vừa thở hổn hển đáp lại: - Vẫn chưa có, đều đã hỏi qua các trại trước sau rồi, có thể khẳng định, họ Chu chưa ra khỏi đầm, cũng không đi ra cái hồ lớn ở trại sau kia. Mặt khác vài huynh đệ đang trở về, phỏng chừng phạm vi sẽ càng ngày càng nhỏ! Khi nói chuyện, xa xa lại vang lên tiếng vó ngựa. Các huynh đệ phái ra lục tục trở về, mang theo một mảnh tin tức làm người ta hy vọng tràn chề hoặc chán nản: - Giờ dậu buổi chiều, huynh đệ Lâm Tự doanh nhìn thấy họ Chu hoảng hốt ở cửa, sau đó lộn lại đi về phía hướng tây rồi! - Bên Sơn Tự doanh nói, có khả năng họ Chu kia muốn ra khỏi đầm, nhưng không biết đường nên lại vòng trở về! - Huynh đệ Phong Tự doanh không phát hiện. Tuy nhiên nghe bọn họ nói, tiểu nương họ Chu kia đi đường như mèo, rất dễ nhận ra. Chỉ cần trời sáng, nhất định có thể bị phát hiện. Người cuối cùng trở về là vừa đi tới Cẩm tự doanh, đó là nơi ở của Đỗ Quyên, Ban Hạo vốn là không ôm bất cứ hy vọng nào, nhưng huynh đệ trở về lại mang vẻ mặt thần bí, chạy đến trước mặt Trình Danh Chấn xuống ngựa, thấp giọng báo cáo: - Bẩm Cửu đương gia, theo huynh đệ trực Cẩm Tự doanh nói, xế chiều hôm nay hình như thấy Chu Ninh lúc chạng vạng mới trở về doanh. Nhưng sau đó cũng không thấy cô ta đi ra! - Có đúng hay không? Đừng hình như! Giáo úy Ban Hạo vừa mừng vừa sợ, một phen kéo lấy ống tay áo người báo tin hỏi. - Ta, ta không rõ ràng lắm! Huynh đệ báo tin liên tục gật đầu: - Huynh đệ đang trực nói như vậy, nhưng Cẩm Tự doanh đã có người lục soát rồi, cũng không có lục soát được cái gì! - Ta mang các ngươi đi tìm thêm một lần, nhớ kỹ, chúng ta là xin người hỗ trợ, không phải là đi lục soát doanh! Chúng lâu la gật đầu đồng ý, đều nhảy lên ngựa, đi thẳng đến Cẩm Tự doanh của Đỗ Quyên. Nơi đó ngoại trừ khổ tù doanh, là nơi Chu Ninh quen thuộc nhất, nếu lựa chọn chỗ ẩn thân, nàng cũng chỉ có giấu mình ở trong Cẩm Tự doanh mới càng không dễ bị người tóm được. Khoảng cách giữa hai doanh trai cũng rất gần, trong nháy mắt đã đi tới cửa. Hương chủ Chu Phàm đang trực sớm đã nghe nói về việc Đỗ Quyên bị người hạ độc, đang hận đến ngứa răng ngứa lợi. Nghe Trình Danh Chấn giải thích hung thủ có khả năng đang trốn ở nơi nào đó của Cẩm tự doanh để tị nạn, lập tức dựng mày lên, trừng mắt đồng ý: - Cửu đương gia ngài cứ việc đi tìm, cần điều bao nhiêu người, muốn lục soát phòng ở của ai, cứ việc phân phó. Nếu ai không chịu phối hợp, ngài dùng đao chém y. Bà ngoại nó, nếu không có Thất đương gia, trong đầm không biết bao nhiêu nữ nhân gặp phải họa. Đám người không lương tâm gì đó, ai dám chứa chấp hung thủ, lão Chu ta là người thứ nhất liều mạng với y! - Điều cho ta ba trăm người đắc lực giúp đỡ. Trình Danh Chấn cũng không khách khí, thấp giọng căn dặn. - Không cần điều, đang trực đêm nay cũng đủ! Chu Phàm không chút do dự, chắp tay giao ra quyền chỉ huy. Trình Danh Chấn gật đầu cảm ơn, nhảy xuống ngựa, dẫn theo các huynh đệ đi ra ngoài, kéo người đi điều tra. Đỗ Quyên sớm đã coi hắn là vị hôn phu của mình, cho nên đối với mọi nơi trong Cẩm Tự doanh, từng đảo từng hồ, thậm chí cả từng chỗ nước đọng đều giới thiệu rành mạch với hắn. Chỉ có điều lục soát từ giờ tý canh ba đến tận giờ dần, gần như đảo lộn toàn bộ Cẩm Tự doanh lên, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Chu Ninh. - Ta cũng không tin nàng có thể bơi ra hồ đi! Ban Hạo tức giận hai mắt đỏ bừng, quật cỏ lau bên người chửi bậy. Lúc này đã là đầu thu, lau sậy trong đầm rất tươi tốt, nếu thực sự một người chui vào bụi rậm, chỉ sợ ngoại trừ động viên huynh đệ cắt hết cỏ lau, thì không còn cách nào có thể tìm ra được. - Không phải là có người cố ý đưa nàng ta giấu đi rồi! Từng được Đỗ Quyên cứu mệnh, tiến tới đầu nhập Cẩm Tự doanh, Chu Phàm ngẫm nghĩ một lát, trầm giọng nói. Y là người lăn lộn ở đầm Cự Lộc lâu nhất, trong lòng vẫn biết rõ các vị trại chủ phòng bị lẫn nhau, phá hoại lẫn nhau, cho nên mới đưa ra suy đoán là có người nào đó trong trại đã làm. Nghe vậy, Trình Danh Chấn hơi ngẩn người: - Giấu đi, giấu nàng đi thì có chỗ nào tốt. Trong đầm này còn ai có giao tình với nàng? Ngươi chớ nói lung tung, để tránh ảnh hưởng đến các huynh đệ đoàn kết! - Vâng, Cửu đương gia giáo huấn rất đúng! Chu Phàm sợ tới mực rụt cổ, ôm quyền đáp lại. Mặc dù lời nói ngoài miệng lanh lợi, nhưng trong lòng lại không cho lời nói của Trình Danh Chấn là đúng. Chu Ninh đích xác là chưa có giao tình gì với các Trại chủ, Đường chủ, nhưng trong đầm Cự Lộc, nhìn ba người cha con Đỗ thị và Trình Danh Chấn, số người ghen tị trong mắt cũng không ít. Hơn nữa bất kỳ một nữ nhân nào, chỉ cần không xấu như cóc, còn sợ không có đồ để lấy lòng người khác hay sao. Chỉ cần nàng thoát quần áo, một tấm thân, tự nhiên sẽ có tên nào đó gan lớn thấy sắc mà sinh ra ý tưởng. Nghĩ tới trong đầm Cự Lộc, quỷ còn hơn cả sắc quỷ rất nhiều, y không kìm nổi, lại ngẩng đầu, chuẩn bị lấy thân phận người từng trải nói với Trình Danh Chấn vài câu nói thẳng khó nghe. Lại thấy Trình Danh Chấn đang nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong hồ, ánh mắt sắc bén như dao. Đích xác còn một chỗ chưa lục soát, đó là một cái hang yên tĩnh ở sâu trong bãi cỏ lau. Chỉ có ba người biết được, một là Đỗ Quyên đang bị độc, một là Trình Danh Chấn, người cuối cùng đó là huynh đệ tốt của Trình Danh Chấn, từng vài lần liều mình cứu hắn.