Chiến kỳ màu đỏ tươi, khải giáp màu vàng đất, đội ngũ phía trước vô cùng quen thuộc. Thuở nhỏ có một khoảng thời gian rất dài Trình Danh Chấn đã từng mơ ước trở thành một thành viên của đội quân áo giáp vàng đó. Dưới cùng một chiến kỳ, đao chém Đột Quyết, ngựa đạp Nam Trần, vì Đại Tùy sau lưng lập nên chiến công hiển hách, khắc tượng trên Huyền Vân Thai, danh lưu vào sử sách. Có thể nói, từ trước tới nay hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có một ngày bản thân dẫn dắt một chi đội ngũ khác xông lên quyết tử với chiến kỳ Đại Tùy mà các bậc cha anh trong nhà lấy làm vinh quang. Hiện thực chính là hoang đường như vậy, vì sinh tồn, vì có được cuộc sống càng tốt đẹp hơn hắn không thể không nghĩ mọi biện pháp, dùng mọi thủ đoạn chôn vùi vinh quang nhuốm máu của các bậc cha anh đi trước trong nhà, không tiếc bất kỳ giá nào. Trong khoảnh khắc hắn nhắm mắt lại, địch ta song phương đã có gần ngàn người ngã xuống trong vũng máu tươi. Phủ binh Đại Tùy binh khí hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, cung tiễn thủ bắn ra tên phá giáp gần như đều tập trung ở một khu vực cố định. Đại bộ phận lâu la của Trương gia quân vẫn còn mặc áo mỏng, mưa tên loại ba góc nhọn vô cùng dễ dàng xuyên qua y phục của bọn họ, da thịt, đâm sâu vào cơ thể hơn nửa thước. Người trúng tên thậm chí không kịp phát ra tiếng kêu thảm lập tức giống như người say rượu, xoay tròn ngã nhào xuống đất. So sánh với nhau thì chiến tích của đám lâu la binh kém cỏi thấy rõ, ngoại trừ một số ít tinh duệ được trang bị giác cung cướp được thì cung thủ tiễn còn lại dù chiếm được lợi thế địa hình, hướng gió nhưng bắn ra mưa tên vẫn tán loạn không chịu nổi. Đại bộ phận bị đao thủ trong quan quân dùng thuẫn bài ngăn đở, một bộ phận nhỏ may mắn lắm mới trúng được mục tiêu, nhưng cũng chỉ tạo được lỗ hổng nho nhỏ trên áo giáp, ngay cả trọng thương cũng không thể tạo thành. Bởi vì một loạt mưa tên bắn bừa bãi cho nên sĩ khí của đám lâu la mau chóng hạ xuống. Một phần ba trận hình tên nhọn vẫn đang xông lên phía trước với tốc độ cao, nhưng một phần ba phía sau lại có rất nhiều người chạy lên thi thể đồng đội liền thả chậm tốc độ. - Con mẹ nó, xông lên đi. Kẻ nhát gan đi sau chết! Tam đương gia Đậu Kiến Đức ở đuôi trận đốc chiến, vung sống đao chém loạn. Đám lâu la phía sau bị đau chỉ đành liều mạng tiếp tục xông về phía trước. Đồng đội ở vị trí trung tâm bị bọn họ thúc dục, cả trận hình thuận theo địa hình dốc thoai thoải tiến về phía trước. Đợt mưa tên thứ hai của quan quân giống như mưa đá đổ xuống, đánh vào trung ương đội hình mũi tên chia cắt thành hai đoạn. Tiếng kêu thảm thiết sau lưng vang lên không ngớt nhưng Trình Danh Chấn coi như không nghe thấy. Thậm chí hắn còn không thèm chỉnh đốn lại đội ngũ, cổ vũ sĩ khí, chỉ bắt chặt lấy trung ương trận hình mũi tên gần bộ phận phía trước, một mặt đẩy nhanh tốc độ. Thân binh bảo vệ xung quanh hắn kẻ nào kẻ nấy đều trải qua trăm trận dày dặn kinh nghiệm, phát hiện chủ tướng quên sinh tử cũng liều chết theo sau, vung thanh đao cán dài hú lên như sói gào. "Hú... Hú... Hú..." - A... A... A... A.... Mấy tên lâu la thân thụ trọng thương tự biết tính mạng khó giữ, giơ bàn tay đẫm máu lên trời hét thảm. Tiếng kêu thảm thiết khiến cho tất cả huynh đệ rùng mình đồng thời trong lòng dâng lên một cỗ bi phẫn khó nói thành lời. - A... A... A... A... Tất cả lâu la xông ở phía trước nhất đều gào thét, âm thanh lộ ra vẻ tuyệt vọng. Rất nhanh tiếng kêu tuyệt vọng này lây nhiễm tới mỗi người đang xông lên ở tuyến đầu, bọn họ nâng lên binh khí đơn sơ lớn tiếng kêu đáp lại. - A... A... A... A... Chưa từng được sống qua mấy ngày tốt đẹp, sống tiếp thì có gì đáng lưu luyến! Nếu chiến bại, đầu mọi người không tránh khỏi bị chặt xuống treo lên đầu thành, còn không bằng đánh cược một phen. - A... A... A... A... Nếu đã không cho lão tử sống, lão tử cũng không để cho các ngươi được sống thoải mái. Giết một tên là đủ, giết hai tên lời một tên. Hai mươi năm sau trong trời đất lại xuất hiện một hảo hán. Cảm xúc của con người chính là như vậy, rất dễ bị hoàn cảnh lây nhiễm. Khi toàn bộ hạch tâm của quân trận đều mang ý chí nhất định phải chết, các huynh đệ khác cũng mau chóng quên đi sợ hãi. Mưa tên phong tỏa vẫn còn đang tiếp tục, tử vong ở ngay bên cạnh, đồng bạn ngày nào từng người từng người một ngã xuống, người đang chạy giống như nổi điên, căn bản không muốn dừng lại. Xông về phía trước, xông lên trước, trước khi chết kiếm một tên đệm lưng. Xông lên, xông về phía trước, tân lang quân Trình cửu gian cũng đã xông lên đầu. Mạng của ai so với hắn càng thêm quý giá! Người xưa nói rằng, lâm trận không quá ba mũi tên. Ý nói trong vòng một trăm bước mưa tên có lực sát thương bắn đến khoảng giữa hai quân giao nhau, tần suất bắn tên của phe phòng thủ. Ngoại trừ cực ít thiên tài bán tên và đại tướng võ nghệ tinh thâm ra, giác cung nặng một thạch (khoảng 120 cân tàu) có thể trực tiếp giết chết địch nhân, tầm bắn xa nhất cũng không vượt qua một trăm hai mươi bước. Mà khoảng cách một trăm hai mươi bước, chiến mã trùng kích tốc độ cao chỉ cần thời gian búng tay sáu bảy lần, người chạy tốc độ chậm hơn, mười lăm cái búng tay đã có thể hoàn thành hai quân giáp lá cà. Đợt mưa tên thứ ba trút xuống lại bắn hạ hơn năm trăm tên lục lâm hảo hán. Đợt mưa tên thứ tư, bởi vì khoảng cách giữa hai bên quá gần cũng chỉ có thể bắn ngang, đại bộ phận bị đám lâu la xếp đầu trong trận hình mũi tên ngăn đỡ, một số ít tên lạc nhập trận nhưng lực sát thương đã giảm mạnh. Không đợi cho đám phủ binh lên dây đợt tên thứ năm, đao thủ đi đầu trong trận hình mũi tên đột nhiên lấy thuẫn gỗ làm ám khí ném về phía trước. Mộc thuẫn dầy nặng xoay tròn trong không trung mang theo tiếng gió rít trực tiếp cắt vào mặt trước của hàng phủ bình. Không ngờ đám lâu la lại dùng loại phương pháp này để phát động công kích, phủ binh đứng ở hàng đầu tiên nhất thời bị ném cho đầu óc choáng váng. Đống thời vào lúc đó, mệnh lệnh thứ nhất của Trình Danh Chấn rốt cuộc vang lên trong đám người, mơ hồ mang theo mùi máu tươi: - Giơ đao, nâng mâu! Làm thịt bọn chúng! Hắn hô lớn, vứt xuống mộc thuẫn cắm chi chít tên, nắm chặt trường sóc vào tay. Phác đao thủ đã vứt bỏ thuẫn bài lập tức nâng lên cương đao, cất bước xông về phía địch nhân đã gần trong gang tấc. Theo sát sau lưng Phác đao thủ, Trường sóc thủ một đường được bảo vệ cũng nâng ngang thiết sóc, mâu gỗ và anh thương gắn sáp ong, tăng tốc chạy phát huy đến cực hạn. Đây là thành quả của vài tháng nay Trình Danh Chấn mỗi ngày không ngừng huấn luyện bọn họ làm, đám người gần như hình thành một loại bản năng, một khi nâng binh khí lên là lập tức xông về phía trước, dù chết cũng không quay đầu. - Tiền quân, giữ vững! Hai cánh trái phải, tiến lên trước cắt ngang bọn chúng! Lão tướng quân Phùng Hiếu Từ không hoảng hốt phất lệnh kỳ trong tay. "Uu--u u-- Uu" lính truyền lệnh bên cạnh lập tức nâng kèn lệnh lên thổi, thông báo mệnh lệnh của lão ra toàn quân. Đại trận hình chữ thập (十) bắt đầu chậm rãi di động, tiền quân sau hồi hỗn loạn ban đầu khi giao chiến với tiền quân đối phương rất nhanh khôi phục lại sự ổn định. Hai cánh quân bên trai phải trước đó dùng giác cung tiếp đón lục lâm hào kiệt, lúc này đã bỏ cung xuống nâng binh khí lên, giống như cây kéo mở ra, chầm chậm tiến về phía trước. "Ầm!" Song phương giao chiến không hề hoa lệ lao vào nhau, máu thịt tung tóe. Chỉ trong chớp mắt, tiền quân phủ binh giống như bị hòn đá tảng bị búa tạ đập vào, rớt ra một mảng lớn. Mà trận hình mũi tên sắc bén như đao cũng lập tức biến dạng cùn đi, tốc độ xông lên của dũng sĩ hàng đầu đột nhiên giảm đi, lâu la phía sau bởi vì chạy theo quán tính cho nên tiếp tục lao về phía trước, hoặc là đánh bay phủ binh cản đường hoặc là bị tướng sĩ phủ binh đã qua đào tạo nghiêm chỉnh chém ngã. Tầng tầng lớp lớp thi thể ngã xuống, trên mặt đất rất nhanh bao phủ một tầng đất bùn đỏ như máu. Song phương giao chiến không có bên nào lùi lại, lớp trước ngã lớp sau lại lên, không chết không thôi. Đây là dũng khí và ý chí, là tôn nghiêm của nam nhân. Kẻ nào lùi lại cả đời sẽ không thể ngẩng đầu nhìn mặt ai, kẻ chiến tử vĩnh viễn trở thành anh hùng. Tác dụng của địa hình bắt đầu dần dần hiện ra, mượn độ dốc địa hình dưới chân, đám lâu la dù huấn luyện và trang bị xa xa không bằng đối thủ nhưng cùng phủ binh chém giết ngang tay. Huynh đệ phía trước không ngừng ngã xuống, huynh đệ phía sau lại như thủy triều dũng mãnh xông lên trước, lớp sóng sau theo sát lớp sóng trước. Hoành đao sắc bén chém lên áo vải đơn bạc, chỉ chớp mắt đã xé mở một vệt dài hơn nửa thước. Trong khoảng khắc thể lực sắp biến mất, bàn tay đầy vết chai sần của hán tử nhịn đau rút dao găm ra khỏi cơ thể địch nhân, hung hăng đâm vào bụng đối thủ. Hai người đồng thời ngã xuống, sau đó ôm lấy nhau lăn lộn trong vũng máu đánh xe nhau; cho đến khi có một bên hoàn toàn mất đi ý thức, bên còn lại mới ngừng lại công kích, nằm vật ra bên cạnh thi thể đối phương cười lớn nhắm hai mắt lại.