Nhớ tới Vương Nhị Mao, Trình Danh Chấn lại run lên. Vì giết một Phùng Hiếu Từ mà hắn đã mất đi một huynh đệ tốt. Đầm Cự Lộc không đội trời chung với quan phủ, Phùng Hiếu Từ còn chưa chết, còn cả Tử Lưu Câu Vệ Văn Thăng, Hổ Bí Lang tướng Vương Biện. Hắn không có hai Vương Nhị Mao để trao đổi, không còn người huynh đệ tốt thứ hai vì hắn mà có thể dẫn dắt quân địch rời đi. Việc treo cổ cách đó không xa vẫn còn tiếp tục. Đội quân tinh nhuệ phối hợp với nhau càng ngày càng thành thạo. Hữu Võ Hầu chống sự ngày càng yếu ớt. Tất cả các huynh đệ đều ổn định trận tuyết đầu, xa xa dàn thành một vòng vây lớn, giơ đuốc lên biểu diễn màn chết chóc. Hách Lão Đao, Lư Phương Nguyên, Tôn Đà Tử cũng đã trở về giơ ngón tay cái lên với Trình Danh Chấn, vẻ mặt khâm phục. Một gã Giáo úy chạy lên trên, ôm quyền hành lễ với Trình Danh Chấn: - Cửu đương gia, Cửu đương gia, Đại đương gia hỏi ngài, đây là trận hình gì vậy? Trình Danh Chấn cúi đầu, nhìn rõ là người bạn cũ Chu Lễ Hổ: - Bàn long trận, cũng gọi là Ma Bàn trận. Đội quân tinh nhuệ đầm Cự Lộc chúng ta đã được huấn luyện từ trước, trận đồ và trận pháp này ta vẽ ra giấy rồi giao cho Đại đương gia, trong tay ông ta đã có nhưng phỏng là xem chưa kĩ! - Ồ, ta đoán là Đại đương gia công việc bộn bề, nhất thời chưa nhớ ra được! Chu Lễ Hổ chắp tay về phía Trình Danh Chấn, quay đầu phục mệnh. Đi được mấy bước, y lại dừng lại, quay đầu lại nhìn Trình Danh Chấn nói: - Cửu, cái kia, Cửu ca. Có thể dạy ta mấy chiêu, ta nhìn thấy rất hay! - Ừ! Trình Danh Chấn cười gật đầu. Trong số các huynh đệ ở huyện Quán Đào, Chu Lễ Hổ được xem là khá thông minh, càng khó được chính là tiểu tử này tính cách cũng được, dạy y biết một ít cũng có thể chia sẻ cho mình nhiều việc. Nhiều người chia sẻ quyền binh và quyền lực với mình, Trương Kim Xưng bên kia sẽ càng yên tâm. Chiếm được vật mình muốn rồi, Chu Lễ Hổ vội vàng đến báo cho Trương Kim Xưng. Không đợi Trình Danh Chấn căn cứ tình huống trên chiến trường để chỉ lệnh, người này đã vội chạy về, ngước cổ hô: - Cửu, cửu ca. Đại đương gia hỏi ngài, có bắt sống Phùng Hiếu Từ không? Ông ta muốn tim gan của lão già để tế linh hồn Vương đường chủ đã chết. Đây là cách thể hiện thiện ý của Trương Kim Xưng, Trình Danh Chấn không thể từ chối hướng về phía người liên lạc hô: - Trung Thất Lữ lui về phía sau, Tả Nhị Lữ kết trận tại chỗ, Trung Tam Lữ tiến lên năm bước, kết trận. - Trung Thất Lữ lui về sau, Tả Nhị Lữ kết trận tại chỗ. Hữu Tứ Lữ kết trận tại chỗ, Trung Tam Lữ tiến về trước năm bước, kết trận. Người liên lạc cố gắng hô lệnh ra ngoài. Đội quân tinh nhuệ đang giao tranh với Hữu Võ Hầu nghe lệnh, nhanh chóng điều chỉnh. Mấy đội nhân mã hoặc tiến lên trước hoặc lui về sau làm thành một hình sáu cạnh, cuối cùng bao vây Phùng Hiếu Từ và hơn mười Hữu Võ Hầu vào giữa. - Bỏ binh khí xuống, người đầu hàng miễn chết! Trình Danh Chấn tiếp tục hò hét. - Bỏ vũ khí xuống, người đầu hàng miễn tội chết! Không riêng gì người truyền lệnh binh mà tất cả đội quân trong chiến trận đều hò hét. Kẻ thù có thể chống cự được sự công kích luân phiên của bọn họ lâu như vậy, đã thắng được sự tôn trọng của bọn họ. Mặc dù là giặc cỏ nhưng cũng có bản lĩnh, có xương cốt. Tàn quân Hữu Võ Hầu mỗi người đều tài giỏi, đáng giá để mọi người buông tha thù hận. Nghe thấy tiếng hò la, tàn binh Hữu Võ Hầu còn sống đầu tiên là ngây người ra, sau đó quay lại nhìn chủ tướng, vẻ mặt mịt mờ. Hơn nửa đêm chém giết, bọn họ đã sức cùng lực kiệt. Làm sĩ tốt, bọn họ đã hết lực vì Đại Tùy, giờ phút này có đầu hàng cũng không bị coi là sỉ nhục. Hơn nữa, đối thủ có thể triển khai uy lực lớn như vậy trên chiến trường cũng không thể bị cho là thổ phỉ giặc cỏ được. Phùng Hiếu Từ không trả lời, chỉ lặng yên lau thiết giáo trong tay mình. Cán giáo vừ rồi trong lúc chiến đấu đã bị gãy, trong tay ông chỉ còn lại nửa mũi giáo. Mặc dù ông còn sống nhưng trên người cũng đầy vết thương, dường như thân hình của lão tướng quân lúc nào cũng có thể bị xé thành những mảnh nhỏ. - Bỏ binh khí xuống, người đầu hàng miễn tội chết! Sợ lão tướng quân từ chối, đội quân xé họng kêu lại. - Bỏ binh khí xuống, ta sẽ đưa các ngươi về nhà bình an! Hách Lão Đao trong đám quân tinh nhuệ cũng tận tình khuyên bảo. Trả lời ông là một tiếng cười lạnh. Phùng Hiếu Từ đột nhiên nghiêng đầu lại, khinh miệt nhìn ông ta, sau đó giơ thiết giáo lên chỉ vào Trình Danh Chấn. - Lão già này, ông muốn chết à? Hách Lão Đao vừa vội vừa tức, đỏ mặt kêu gào: - Đại đương gia của chúng ta rất thưởng thức ông, sẽ không làm khó ông đâu. Một tiếng giữa trời yên tĩnh, lời của ông ta vô cùng rõ ràng. Phùng Hiếu Từ nhìn ông ta một cái, sau đó chậm rãi bước về phía trước. Ông không nhận bất cứ kẻ nào đồng hành với mình, chỉ cúi đầu ngâm xướng: “Khởi viết vô y Dữ tử đồng bào...” Lúc này tàn binh Hữu Võ Hầu đang không biết làm sao đột nhiên sửng sốt, sau đó mắt sáng lên, còn sáng hơn đuốc do quần hùng đầm Cự Lộc đang cầm. “Khởi viết vô y Dữ tử đồng bào Vương vu hưng sư Tu ngã qua mâu...” “Dữ tử đồng cừu!” Một âm thanh cao vút vang lên như xé rách lỗ tai người đừng xem. Phùng Hiếu Từ cả người toàn máu, còn Khương Diên Lân từ đầu đến chân không biết bao nhiêu là vết thương, còn có cả mười mấy sĩ tốt Hữu Võ Hầu cuối cùng hỗ trợ lẫn nhau, phát động một vòng công kích mới về phía nhuệ sĩ đầm Cự Lộc. Bọn họ suy nhược đến mức đẩy nhẹ cũng ngã xuống đất nhưng vẫn cầm chặt đao trong tay. “Khởi viết vô y Dữ tử đồng bào Vương vu hưng sư Tu ngã qua mâu...” - Dữ tử giai tác! Tiếng hát càng thê lương hơn, càng cao vút hơn. Cử chỉ điên cuồng, tiếng ca lúc trầm, lúc bổng khiến bao người rung động, bao gồm cả Trình Danh Chấn đang ngồi trên yên ngựa: - Bọn họ điên rồi, bọn họ hát cái gì vậy? Gọi hồn à! Đỗ Ba Lạt hơi giật mình hỏi, kèm theo sự khó hiểu và tiếc hận. Thân thể Trình Danh Chấn lặng đi, không trả lời. Hắn không biết phải giải thích thế nào cho Đỗ Ba Lạt hiểu được huyền bí trong tiếng ca này. Đây là khúc cổ phong từ hơn ngàn năm trước, sau được dùng làm quân ca nhiều thế hệ vương triều người Hán Trung Nguyên. Cái gọi là đồng chí nhất từ xuất phát từ đây. “Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư Tu ngã giáp binh." "Dữ tử giai hành!" Quần hùng ở đầm Cự Lộc ngơ ngác nhìn nhau, trong lúc nhất thời quên cả phản kích, chỉ biết trơ mắt nhìn đám người Phùng Hiếu Từ đánh lên trước, đánh lên trước... Lúc Trình Danh Chấn còn nhỏ, hầu như cứ cách mấy ngày hắn lại được cha dẫn đến giáo trường, lần đầu nghe hắn không hiểu nhưng ngược lại có thể cộng hưởng thành hành khúc. Hôm nay, rốt cục hắn đã nghe hiểu khúc cổ phong này, cũng là do người đứng ở đối diện hát. Hắn biết mình đã hủy diệt cái gì. Hắn còn biết nếu không hủy diện đối phương thì chính là mình bị hủy diệt. "Khởi viết vô y? Dữ tử đồng bào. Vương vu hưng sư, tu ngã qua mâu." "Dữ tử đồng cừu!" Khương Liên Dân ngã xuống, người sau tiếp tục tiến lên, không hề chùn bước. "Khởi viết vô y? Dữ tử đồng trạch. Vương vu hưng sư Tu ngã mâu kích." "Dữ tử giai tác!" Phùng Hiếu Từ ngã xuống, người còn lại tiếp tục đi lên, không hề chùn bước. "Khởi viết vô y? Dữ tử đồng thường. Vương vu hưng sư Tu ngã giáp binh." "Dữ tử giai hành!" Mộ gã sĩ tốt Hữu Võ Hầu cuối cùng cũng loạng choạng trước mũi giáo rồi ngã xuống. Tiếng hát đột nhiên dừng lại, Trình Danh Chấn lặng đi, cũng ngã xuống.