Vốn dĩ chỉ là một câu nói đùa, nhưng trong một trường hợp đặc biệt nào đó mà nói ra, lại rơi vào lỗ tai một người đặc biệt nào đó, liền thay đổi hoàn toàn hương vị. Khoảng một năm rưỡi trước, quần hùng đầm Cự Lộc dấy binh tấn công huyện Quán Đào, thua thiệt lớn trong một kế sách tương tự. Bọn họ đầu tiên là bị Trình Danh Chấn dùng lời nói để ổn định lại, sau đó bị kị binh của Vương Thế Sung đánh lén, suýt chút nữa toàn quân bị tiêu diệt. Nếu như không phải ở thời khắc mấu chốt, Trình Danh Chấn hiến độc kế “quay đầu cắn ngược lại”, nói không chừng các vị Đương gia, Đường chủ, Hương chủ đang ngồi trước mặt, hơn một nửa đã phải bỏ mạng tại bờ phía đông Vận Hà. Điều mà Lục Lâm đạo coi trọng chính là sau khi uống một chén rượu tụ nghĩa, những ân oán thị phi trước đây đều xóa bỏ. Nhưng lời này nói thì dễ làm thì khó. Huynh ngươi trong Đầm Cự Lộc không thiếu những người phục sát đất Trình Danh Chấn, nhưng cũng không thiếu người năm đó bại trận dưới tay Trình Danh Chấn nên ghi hận trong lòng. Càng có mấy bộ hạ cũ của Bát Đương Gia Lưu Triệu An và Lục Đương Gia Hàn Kiến Hoành, đều cho rằng sự xuất hiện của Trình Danh Chấn, mới dẫn đến trận đại họa sau này. Có thể nói, từ trước đến này, trong tầng lớp trung thượng ở đầm Cự Lộc, có bao nhiêu người bái phục Trình Danh Chấn, thì cũng có bấy nhiêu người hận Trình Danh Chấn không bị thiên lôi đánh chết. Mà dạo này Trình Danh Chấn lại bận bịu luyện võ, không có thời gian đến trung quân nghị sự, một số tên có khứu giác nhạy bén, lại nghe ngóng được mùi vị của cơ hội! - Ai, ai nói? Tam Đương Gia Đỗ Ba Lạt tay đè chuôi dao, ánh mắt nhìn một lượt vào cổ của đám người. - Năm đó chúng ta đã từng thề độc những gì? Tên khốn kiếp nào lương tâm đã bị chó ăn rồi? Không có Tiểu Cửu, đến lượt các ngươi ung dung tự tại ngồi ở đây sao? Hàng loạt câu hỏi giống như mũi tên khiến cho các Đường chủ và Hương chủ không thể đáp lại. Ai cũng không chịu thừa nhận là mình vừa nói, bất luận là lúc đầu mục đích nói là thiện ý hay là ác ý, cũng đều không ai có gan to mà xuất đầu lộ diện. Đại Đương Gia Trương Kim Xưng cũng nghiêm mặt, chau mày nhìn bốn phía, không chịu ngăn cản Đỗ Ba Lạt, cũng không chịu nói một câu hòa giải. Thấy sắp liên quan đến tính mạng con người, Nhị Đương Gia Tiết Tụng không thể không bước ra, ôm lấy Đỗ Ba Lạt từ phía sau, thấp giọng khuyên giải: - Lão Tam, đừng có so đo với bọn tiểu bối đó. Tiểu Cửu đã làm những gì, Đại Đương Gia, ta, ngươi, Lão Ngũ, Lão Lục đều nhìn thấy. Chúng ta tuyệt đối không vì mấy lời của tiểu nhân mà có mắt như mù! Đỗ Ba Lạt không thể không nể mặt Nhị Đương Gia Tiết Tụng, ở trong đầm Cự Lộc, có rất nhiều chuyện, không có sự giúp đỡ của Tiết Tụng, căn bản không thể làm. - Có những người, ta thấy là sợ chỗ này của chúng ta yên bình quá! Hung hăng mắng mấy câu, lão rút rao lên trời. - Ba người nhà chúng ta, lòng trung thành với Đại Đương Gia ông trời có thể chứng giám. Tiểu Cửu Tử ngươi ấy chỉ biết luyện binh, không biết tán dóc. Nếu như ai muốn nói xuyên tạc, cứ đến phía ta, đừng có chọn tai họa dễ dàng hạ thủ! - Lão Tam, ngươi xem phải nói thế nào! Trương Kim Xưng nghe thấy trong lòng không thoải mái, cuối cùng cũng mở miệng. - Tiểu Cửu không phải là vãn bối của một mình ngươi. Càng không nói Lão Ngũ và Quyên Tử là thầy trò, ta, Lão Nhị, Lão Lục, có ai không coi hắn là con cháu trong nhà? Xếp theo vị trí gọi hắn một tiếng Cửu Ngươi, theo thân phận, chúng ta đều coi hắn là con cháu trong nhà! Đỗ Ba Lạt tính tình cũng nóng nảy, sắc mặt đã tím xanh. Quay đầu lại, lão trịnh trọng thi lễ với Trương Kim Xưng: - Có những lời này của đại ca, ta yên tâm rồi. Có những người, luôn làm đảo lộn cơ nghiệp của chúng ta mới thấy vui. Không có trộm nhà thì không có quỷ ngoài, đầm Cự Lộc chúng ta dựa vào một cái đầm nước lớn, triều đình dễ dàng công phá. Nhưng nếu ở bên trong có loạn trước, thì cũng rất khó nói! - Ai nói không phải là đạo lý này? Lục Đương Gia Tôn Đà Tử cũng tiến lên nói xen vào. - Thấu tình đạt lý thì nhà và mọi sự đều hưng thịnh. Bây giờ đầm Cự Lộc chúng ta, Đại Đương Gia ở giữa trấn thủ, văn có Nhị Đương Gia, võ có Cửu Đương Gia. Lại có thêm mấy người bọn ta đồng tâm hiệp lực. Những ngày trước mắt sẽ càng ngày càng náo nhiệt. Chúng ta chuyện gì cung phải nhìn đại cục, đừng có xem xét tiểu tiết trước đây. Ngày sau Đại Đương Gia xưng vương, các ngươi những Tướng quân, Đại tướng quân lẽ nào còn phải động thủ với nhau mới được hay sao? - Chắc là những người nói chuyện không để ý, bọn họ cũng không để trong lòng đâu! Bát Đương Gia Lư Phương Nguyên coi như một nửa là người ngoài, không tiện nói nhiều, chỉ âm thầm bênh vực kẻ yếu Trình Danh Chấn. - Lão Cửu là một người thật thà, không tranh danh, không màng lợi, một lòng luyện binh đánh giặc. Nếu như có người còn có ý cản chân hắn, vậy thì thật không ra sao cả! Mấy Đường chủ, Hương Chủ có lương tri đều lần lượt phụ họa, đồng thanh khiển trách cái tên thêu dệt chuyện đã trốn mất tăm kia. Trương Kim Xưng để mặc cho bọn họ quở trách một hồi, đợi bọn chúng đã nguôi cơn giận dữ, mới dùng tay gõ gõ lên bàn, cười nói: - Tốt, tốt lắm. Người vô dụng gây ra chuyện vô nghĩa! Về sau ai còn tái phạm, nhớ đừng có lôi ta vào. Nếu không, ta đang lo không có đồ nhắm rượu đây! - Đúng, ai còn nhắc lại nữa thì nên giết! Các trại chủ cũng đồng thanh phụ họa. - Được rồi, được rồi! Tiếp theo chúng ta đến xem thư của Ngụy Trưng. Tên khốn kiếp nham hiểm này, giữa các hàng chữ đều châm lửa thổi gió! Nhị Đương Gia Tiết Tụng thích làm người hòa giải, chờ đúng thời cơ, kéo câu chuyện về chủ đề chính. Các Trại chủ và Đường Chủ đều cười đồng ý, quay đầu lại thưởng thức thư của Ngụy Trưng, mới phát hiện, trong thư không có chỗ nào mà không xuất hiện Trình Danh Chấn, giống như sợ mọi người không chú ý đến người này. Còn không ngừng ám chỉ người này là người ngoại tộc, xuất thân, bản lĩnh, tính cách đều hoàn toàn khác Trại Chủ bọn họ. - Tên khốn kiếp này! Trương Kim Xưng vò mạnh tờ giấy ném xuống bàn, chửi ầm lên. Lão không phải giận Ngụy Trưng âm thầm bày đặt, dù sao cũng là thổ phỉ một phương, một tên làm quan, rõ ràng đấu không lại, liền quay ra âm thầm đấu tranh, cũng không có gì là lạ. Điều mà lão giận là vừa nãy trong lòng bản thân giống như dầu, đun đến bốc khói. Tổng cộng ba mươi mấy người có thể tham dự vào quyết sách, bất kể là ai nói lời không nên nói, chỉ cần lão hạ lệnh điều tra, nhất định có thể bắt được. Nhưng lão lại không hạ lệnh đó, không phải bởi vì không nghe thấy, mà bởi vì cố ý tha cho người gây họa. Nếu như bị Ngụy Trưng lừa, bản thận lão thật sự trở thành thằng ngốc rồi. Nghĩ như vậy, Trương Kim Xưng rất hổ thẹn. Ngẩng cao đầu nhìn Đỗ Ba Lạt, cười nói: - Tên họ Ngụy đó quá thâm hiểm, chẳng những phái tên rác rưởi đến đưa thư, còn thả độc trong thư. Cũng may Tiết Lão Nhị tỉnh táo, nhanh chóng nhận ra kế sách của y. Lão Tam, ngươi nói xem, chúng ta trả lời thư của y thế nào? Là dẫn binh trực tiếp san bằng Võ Dương quận, hay là để tiền bạc lương thực tới tay trước, sau đó mới từ từ tính sổ? - Đại Đương Gia quyết định đi, dù sao cũng không thể để cho y được lợi! Đỗ Ba Lạt cười cười, vẻ mặt mệt mỏi. Là tâm phúc đi theo Trương Kim Xưng sớm nhất, ông tận mắt nhìn thấy cái chết của Tôn An Tổ, của Lưu Triệu An, còn có đám đồng bạn chết trong loạn lạc. Trong đó một phần là đúng người đúng tội, phần lớn khác, lại là… Trương Kim Xưng và Đỗ Ba Lạt ngày xưa kết bọn ra biên giới buôn hàng, cũng coi là có giao tình cũ, hai bên đều hiểu nhau, thậm chí có thể đoán được sau nụ cười của đối phương ẩn chứa những gì. Lúc này thấy tinh thần của Đỗ Ba Lạt không tốt, trong lòng cảm thấy không được tự nhiên, cười gượng, lão lớn tiếng nói: - Ta thà rằng không cần tiền bạc lương thực, cũng không muốn tha cho y. Tục ngữ nói, không sợ bị kẻ trộm ăn trộm, chỉ sợ kẻ trộm nhớ kĩ. Trên trên dưới dưới quận Võ Dương kia đều là một lũ trộm… - Theo ta thấy, chúng ta nên lấy hư đối hư với y, ứng phó lẫn nhau một thời gian! Biết rõ lúc này không phải cơ hội mình nên nói, nhưng Ngũ Đương Gia Hách Lão Đao vẫn không thể nhịn nổi nói chen một câu. - Cái tên Vệ Văn Thăng chó má kia đang đóng quân ở Lê Dương. Chúng ta vừa vào Võ Dương, chắc chắn sẽ dụ bọn chúng lại. Đến lúc đó một bên là tấn công thành, bên đầu kia còn phải phòng tránh y, hai bên đều phải bận rộn. Hơn nữa cũng sắp đến Tiết Mang Chủng rồi, tùy tiện xuất binh, làm hại đám dân chúng không trồng trọt được, năm sau lại phiền phức! - Lão Ngũ nói rất đúng! Chúng ta bây giờ không còn như ngày trước, đánh trận phải suy nghĩ rất nhiều! Nhị Đương Gia Tiết Tụng do dự một lát, tỏ vẻ ủng hộ Hách Lão Đao. - Làm sao đối phó với quan phủ, chúng ta phải thương lượng mà làm. Nếu như thật sự phải đánh trận, còn phải gọi hai phu thê nhà Lão Cửu lại bàn bạc. Dù sao hai người bọn họ chủ yếu phụ trách luyện binh, có thể kéo đội ngũ ra ngoài hay không, cần phỉa nghe ý kiến của bọn họ! Dựa theo kế hoạch phát triển của đầm Cự Lộc, mùa xuân năm nay Trương Kim Xưng vốn dĩ không có kế hoạch ra khỏi đầm. Lão sở dĩ án binh bất động không phải bởi vì thương dân chúng, không muốn phá hỏng vụ mùa, mà là vì tế đàn xưng vương sắp xong rồi, chỉ cần chọn ngày hoàng đạo, đầm Cự Lộc có thể thanh danh vang dội hơn nhiều so với trước kia. Ngoài ra, bởi vì mùa đông năm ngoái Vương Nhị Mao to gan cướp sạch kho Lê Dương, mùa xuân năm nay đầm Cự Lộc rất nhẹ nhàng là có thể vượt qua thời kì giáp hạt. Thế nên miệng có đồ ăn, trong kho chất đầy, các huynh ngươi cũng không phải vội vã đi cướp. Sau khi dựng thẳng Vương kỳ, cần tụ tập nhân khí, mặc dù không chú trọng “trộm cũng có đạo lý”, để có được may mắn, trong thời gian ngắn, Trương Kim Xưng cũng không muốn phải nhìn thấy máu. Nhưng Ngụy Trưng tính kế đến đầu rồi, còn đề cập đến vấn đề đoàn kết nội bộ đầm Cự Lộc, bộ dạng nên tỏ vẻ, Trương Kim Xưng cũng không thể không làm. - Nếu như Ngụy Trưng đã trêu chọc chúng ta trước, chúng ta cũng không thể để cho y được lợi. Lão Ngũ nói đúng, chúng ta đầu tiên cần phải lừa gạt y, khiến cho trên dưới quận Võ Dương đều không có sự phòng bị. Còn đối với đánh y hay không, ngày khác tìm Tiểu Cửu Tử nói vài câu chắc chắn. Dù sao mũi mâu của Ngụy Trưng chủ yếu hướng về ngươi ấy, ngươi ấy có quyền nói chuyện nhất. Hơn nữa, những lời mà Lão Nhị nói cũng có lý, chuyện đánh trận, chín Trại Chủ của chúng ta phải cùng thương lượng, không thể lúc thương lượng thiếu hai phu thê Tiểu Cửu Tử, lúc cần bỏ mạng lại đẩy hai người bọn họ lên trước! Dứt lời, lão lại quay ánh mắt sang Đỗ Ba Lạt, cười đợi đối phương đáp lại. Đỗ Ba Lạt thấy Trương Kim Xưng đã nói đến nước này rồi, cũng không làm ra vẻ nữa. Ông cười, thấp giọng nói: - Tiểu Cửu và Quyên Tử đều là tiểu bối, xông lên phía trước là chuyện chuyện nên làm. Câu cuối cùng của Đại Đương Gia là đúng đắn, chuyện quan trọng, vẫn là chín vị Trại Chủ cùng nhau thương lượng sau đó đưa ra quyết định ổn thỏa. - Cứ quyết định như vậy đi! Chuyện hôm nay bỏ qua, sau này đừng nhắc đến nữa! Trương Kim Xưng cuối cùng cũng kết thúc nỗi phiền phức trong lòng, cảm giác mệt mỏi không nói ra nổi. Lão biết nguyên nhân hôm nay mình tâm trạng không tốt, cũng hiểu được lòng trung thành của hai phu thê Trình Danh Chấn với mình, càng biết rõ rất nhiều lời trong lá thư của Trình Danh Chấn, đều là châm ngòi ly gián, căn bản không thể coi là sự thật. Mặc dù có thể ý tứ trong lời nói ngoài lời nói, khiến người ta cuối cùng cũng khó mà quên. - Chức Quận huyện, dễ như trở bàn tay. Đợi một thời gian, phong hầu phong tướng cũng không thành vấn đề. Hiền tài như vậy, sao lại là hạng người sống dưới trướng người khác?