Đêm nay, Trương Kim Xưng dốc toàn bộ sức lực, Liễu Nhi cũng uốn mình theo, uyển chuyển hầu hạ. Sau khi mọi chuyện kết thúc, lão nằm sóng vai ở trên giường, lẳng lặng nghe tiếng thở dốc của nhau. - Tiểu yêu tinh, đêm nay ta ăn no nàng chưa? Nghỉ trong chốc lát, Trương Kim Xưng đột nhiên nghiêng mình, dùng ngón cái và ngón trỏ nâng cằm Liễu Nhi lên, hỏi. Đây là những lời đùa mà ngày xưa khi bọn họ ở bên nhau thường hay nói. Tuy rằng có vẻ hơi khinh bạc, nhưng lại mơ hồ ẩn chứa sự ấm áp. Còn nàng cũng hé mở đôi môi kiều diễm ướt át như ngày xưa, thở dốc mà đáp lại: - Gia tự mình biết rồi, lại còn phải hỏi? Trương Kim Xưng hóa ra là biết. Lão biết mình vẫn còn rất rắn chắc, còn chưa được coi là già. Về điểm này, gần đây lão đã chứng minh vô số lần trên người của hai chị em Hoa Tỉ Muội. Nhưng hôm nay lão lại đột nhiên mất tự tin, lại cảm thấy câu trả lời của Liễu Nhi không đủ thẳng thắn, không đủ rõ ràng. Nhưng sự tự tôn của nam nhân lại khiến lão không thể tìm câu trả lời triệt để, vì thế cố gắng tập trung tinh thần, thử hưng phấn một lần nữa trong thời gian ngắn như luyện võ, khiến cho Liễu Nhi thật sự, triệt để xin tha. Đáng tiếc chưa đợi cơ thể điều chỉnh đúng vị trí, mí mắt đã nặng trĩu, sau đó không thể ngăn được đã rơi vào mộng đẹp. Sáng hôm sau, hai người thức dậy rất muộn. Trương Kim Xưng ăn qua loa chút điểm tâm, không hề nhắc đến câu chuyện hôm qua nữa, một mình đến trung quân xử lí công vụ. Liễu Nhi vốn muốn dặn dò vài câu, nhưng lời nói đến miệng, đột nhiên mất đi hứng thú. Nàng cười cười, quay người trở về phòng, lặng lẽ trang điểm. Trong gương là một gương mặt xinh đẹp, ẩn chút xuân ý, giống như hải đường sau mưa. Nhưng nhìn xuyên qua tấm gương loang lổ, Liễu Nhi lại thấy phong trần không cách nào rửa sạch. Nữ nhân, từng tuổi từng tuổi một, đóa hải đường sau gió táp mưa sa mặc dù nở đẹp thế nào đi chăng nữa, cũng không thể tranh giành xuân sắc với những nụ hoa chớm nở. Bọn họ có thể nắm chắc, chỉ có thể là những kí ức lúc tức giận. Mà vẻ yêu kiều lúc nàng tức giận, người nên nhìn căn bản không có cơ hội nhìn. - Phu nhân hôm nay sao vậy? Hình như không vui? Bọn nha hoàn lúc vào phòng, nhìn thấy Liễu Nhi trang điểm nửa ngày vẫn chưa ra khỏi phòng, sợ tới mức nhanh nhanh chóng chóng lui ra ngoài, xì xầm bàn bán. Nếu là ngày thường, Liễu Nhi phu nhân sớm đã vội vàng chạy đến sàn đấu võ xem náo nhiệt rồi, căn bản sẽ không ở nhà một mình đối mặt với nỗi cô đơn. - Không có việc gì thì đừng lắm miệng! Tiểu nha đầu Yến Tử lớn tuổi nhất, “kiến thức” cũng rộng nhất, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn quát lớn. - Nên làm gì thì làm đi, phu nhân mệt mỏi, muốn nghỉ một lát cũng cần xin phép các ngươi hay sao? Các nha hoàn lè lưỡi, tản ra. Các ả đều đang rất trẻ, trên người vẫn còn nét ngây thơ và hồ đồ của những cô gái trẻ. Trương Kim Xưng hôm qua giận Liễu Nhi thiếu sự quản giáo với các ả. Liễu Nhi trong lòng lại rõ ràng, là chính nàng cố ý dung túng cho các nàng hồ đồ. Một mặt là để bù lại những tiếc nuối trong lòng nàng. Mặt khác, nàng không thích bên cạnh mình có quá nhiều người thông minh. Trong mắt của những người thông minh, những kẻ ngu ngốc và kẻ dễ bị lừa trên thế giới này nhiều lắm. Cho nên bọn họ không kiêng nể gì mà sử dụng sự thông minh của chính mình. Thí dụ như trượng phu trước của Liễu Nhi là Lâm Huyện lệnh, chính là chết trong tay kẻ thông minh. Nỗi sợ hãi như vậy, Liễu Nhi không muốn mình phải trải qua một lần nữa. Nhưng là một người tỉnh táo, nàng lại không có cách nào thoát khỏi cục diện càng ngày càng sâu. Giống như một căn phòng bí mật không có lỗ thông khí, biết rõ ràng cứ tiếp tục như vậy bản thân mình sớm muộn cũng sẽ bị ngột ngạt đến chết, nhưng lại không có khả năng đào một lỗ thủng trên tường chạy trốn, thậm chí ngay cả sức lực để đào một khe thông khí nhỏ cũng không có. Cảm giác ngồi chờ chết như vậy còn không bằng một người chìm sâu trong giấc ngủ, ít nhất bọn họ cũng là chết trong mộng. Phía sau vọng lại tiếng bước chân sột soạt, tiểu nha đầu Yến Tử đi trước, lặng yên vuốt ve bả vai của nàng. Hôm qua phu nhân đã chịu sự giận dữ của Đại Đương Gia thay cho bọn họ, ả vô cùng cảm kích, cho nên dùng phương thức biểu đạt này để bày tỏ biết ơn. Liễu Nhi biết rõ đám người hầu này nghĩ gì, vỗ vỗ tay của ả, cười nói: - Không cần như vậy, ta không cảm thấy mệt chút nào. Mấy người Tiểu Hồng đâu rồi, ngày thường líu lo không ngừng, hôm nay sao lại im miệng hết cả rồi? - Mấy đứa ra ngoài hái mầm cỏ lau rồi, nói là đêm nay cho Đại Vương và phu nhân nếm thử chút tươi mới. Yến Tử dừng lại một chút, thấp giọng đáp lại. Là đặc sản của vùng sông nước, mùa xuân mầm cỏ lau sẽ trở thành một món trên bàn ăn của mọi người. Trên có mấy vị trại chủ, dưới đến mấy tên lâu la, đều coi món này là cực phẩm quý và lạ. Những thứ này thích hợp làm thời gian thức ăn vô cùng ngắn, với người động tác chậm, thường không chỉ có thể hái những cái mà người khác hái thừa, mà là hái được một rỏ đầy rễ già về, cũng tốn tâm tư nửa ngày. Trong phòng bếp của Liễu Nhi đương nhiên không thiếu mấy giỏ mầm lau. Bất kể là còn được sủng ái hay không, dù gì nàng cũng là một trong những trại chu rphu nhân, tất cả ăn mặc đều được cung cấp đầy đủ. Cái gọi là đi nhặt mầm lau cho phu nhân nếm đồ tươi của đám nha hoàn chẳng qua chỉ là một cái cớ đi du xuân. Trong lòng Liễu Thị như một tấm gương sáng, ngoài miệng cũng không chọc phá, cười hiền, tiếp tục nói: - Thế sao muội không đi cùng đi? Bên ngoài khí hậu tốt, đừng có ở trong viện mãi như thế! - Đại đương gia, Đại Đương Gia hôm qua nói, bên cạnh phu nhân không thể thiếu người hầu hạ! Yến Tử khẽ cắn môi, thật thà nói. Cơn giận dữ của Trương Kim Xưng ngày hôm qua rất đáng sợ, không ai dám động chạm đến lão. Còn đi theo bên cạnh Liễu Nhi, chắc chắn là an toàn hơn bên ngoài. Là a hoàn lớn tuổi nhất, Yến Tử rất biết cách chọn cho mình một nơi tránh gió. - Muội rất nghe lời! Liễu Nhi cười bất đắc dĩ, thấp giọng quở trách. Nàng không thích cái đuôi nhỏ sau lưng, như vậy sẽ mất rất nhiều tự do và hứng thú. Nhưng nguyên nhân không tiện nói ra kia, căn bản chỉ là một ý nghĩ, không thể lộ ra ngoài sáng, cũng không thể chia sẻ với bất kì ai. Yến Tím đúng là sợ bị đuổi đi, cung kính thi lễ, thấp giọng đáp lại: - Không riêng gì Đại Đương Gia trách cứ, bên cạnh phu nhân đúng là cần có người hầu hạ. Nếu không các phu nhân khác ra ngoài đều có người hầu kẻ hạ, phu nhân còn tới sớm hơn bọn họ, cũng đối xử với hạ nhân tốt hơn bọn họ, vậy mà nhìn cứ như không có ai hầu hạ vậy! - Vậy thì muội cứ đi theo đi! Liễu Nhi quay người lại, kéo thật mạnh tiểu nha đầu. - Có quyền hay không không thể nhìn vẻ bề ngoài. Hai cây hạnh trong vườn nở thật đẹp, còn có thể gào to được mấy ngày? - Phu nhân nói rất đúng! Tiểu nha đầu Yến Tử nghe cái thì hiểu cái thì không, chớp chớp con ngươi đáp lại. Nói chuyện với kiểu người chưa trải qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời như tiểu nha đầu này quả thực là như đàn gảy tai trâu. Liễu Nhi ngẫm nhĩ một chút, cảm thấy thật nhàm chán. Lắc đầu cười, thấp giọng ra lệnh: - Được rồi, sớm muộn gì muội cũng sẽ hiểu. Đi thôi, chúng ta ra ngoài đi dạo một lát, tránh ở trong phòng mãi buồn phiền đến phát sợ! Đây là chuyện mà tiểu nha đầu Yến Tử hi vọng nhất, cho nên vội vàng đồng ý đi chuẩn bị. Một lát sau, hai chủ tớ đã chuẩn bị sẵn sàng, xách theo một giỏ mầm cỏ lau, đi về phía sâu bên trong đầm. Thời gian gần đây không có chiến sự, các nam nhân có thể ở nhà giúp đỡ, nữ nhân được thoát khỏi việc đồng áng bận rộn, đi khắp nơi tìm rau xanh cải thiện bữa ăn. Do vậy, khắp nơi ven hồ đều là tiếng cười, khiến cho cả đầm đều bừng bừng sức sống. Nhiều người như vậy đều làm cùng một việc, nên thu hoạch phân theo đầu người cũng khó tránh khỏi ít đi. May mà mục đích của hai người Liễu Nhi và Yến Tử không phải là mầm cỏ lau, mà là đem giỏ trúc theo, vừa đi vừa nói chuyện phiếm. - Nhà muội ở đâu? Thích nghe ngóng chuyện riêng tư là bản tính của nữ nhi, cho dù là khôn khéo như Liễu Nhi cũng không ngoại lệ. - Nam Hòa! Yến Tử nhếch nhếch miệng, nói ra một địa danh với vẻ không hề muốn. Đó là một huyện nhỏ cách đầm Cự Lộc vô cùng gần, có một đường sông có thể trực tiếp đi vào trong Đầm. Trước lúc Trình Danh Chấn đi vào trong đầm, đám người Trương Kim Xưng vẫn chưa có nhận thức thỏ ăn cỏ gần hang. Giao thông tiện lợi đồng nghĩa với các Lục Lâm hào kiệt sớm tối đều có thể đến, những gia đình giàu có sớm đã chạy hết, còn lại những người không có tiền không có thế lực đành phải ở lại để mặc cho số phận. - Muội cũng là bị cướp đến đây sao? Chẳng trách nhát gan như vậy! Cảm thấy thân phận tương đồng, Liễu Nhi không kìm nổi dừng lại, vuốt vuốt tóc tiểu nha đầu, an ủi. Tiểu nha đầu trả lời lại ngoài dự liệu của nàng. Yến Tử chỉ nhếch môi dưới, cười gượng nói: - Không phải! Cha mẹ muội mất sớm, trong nhà chỉ còn một ca ca. Huynh ấy chịu không nổi cuộc sống, liền đem muội đến đầm nương tựa Đại Đương Gia. Sau đó huynh ấy chết trận ở vũng Hồ Ly. Nhị Đương Gia sợ muội không ai chăm sóc sẽ đói chết, cho nên mới để ta làm nha đầu ở sau trại!