- Ngươi thật sự muốn đi giúp Trương Kim Xưng đánh nhau sao? Đợi các vị khách đều được đỡ về nghỉ ngơi, Vương Nhị Mao đến bên cạnh Trình Danh Chấn, khẽ hỏi. Gần một năm lưu lạc bên ngoài, y biết rất ít những thay đổi trong nội bộ đầm Cự Lộc. Chỉ có điều xuất phát từ sự quan tâm tới bằng hữu, hy vọng Trình Danh Chấn cẩn trọng suy nghĩ rồi hãy quyết định. - Chúng ta tới thư phòng rồi nói chuyện! Trình Danh Chấn không trả lời câu hỏi của y, vừa cười vừa đề nghị. Sau đó, hắn quay đầu căn dặn đám thân binh bên cạnh: - Ngươi vào nhà trong thông báo một tiếng, nói tối này ta ở cùng Nhị Mao ở tiền viện, bảo họ đừng đợi ta! Vương Nhị Mao và hắn là huynh đệ sinh tử, xa cách gần một năm giờ mới gặp lại. Vốn nên được hưởng thụ đãi ngộ rộng rãi. Vì thế đám thân binh cũng không cảm thấy kỳ lạ, dạ một tiếng rồi vội vàng đến nhà trong báo tin. Hai huynh đệ ngồi đối diện nhau cười, so vai đi tới thư phòng rồi tùy tiện ngồi xuống ghế, hai người thưởng trà, vừa uống vừa nói chuyện phiếm. Lần này không phải lá cây dùng để chiêu đãi Phòng Ngạn Tảo nữa, mà là trà thơm chính cống. Mặc dù không phải hàng cao cấp gì cả nhưng uống trong miệng có thể giải khát, giúp tinh thần phấn chấn. - Ở núi Ngõa Cương, bọn họ có làm khó ngươi chứ? Trình Danh Chấn chậm rãi uống vài ngụm, sau đó quan tâm hỏi han. - Không. Nhiều lắm thì giữ không tha, chứ làm gì được Đại lão gia ta! Vương Nhị Mao nhún vai, đĩnh đạc đáp lại. - Ban đầu bọn họ muốn lấy ta ra làm cái cớ, nhằm làm sâu sắc thêm mối quan hệ với Trương Đại Đương gia. Sau đó Trương Đại Đương gia hình như cũng không để ý lắm đến chuyện sống chết của bọn ta, dần dần trong lòng nhạt đi. Về sau lại nghe nói ngươi một mình dẫn đội quân tới Bình Ân, vậy nên muốn mượn bọn ta để liên lạc với ngươi. Lần này, Phòng Ngạn Tảo vừa phụng mệnh đi sứ đã lập tức gọi ta lên. Thực ra bản thân ta còn chưa đợi đủ trên núi sao, là bọn họ ép đưa ta về! - Vui đến quên cả trời đất hả? Trình Danh Chấn cười móc máy đối phương một câu. Đột nhiên nhớ đến Vương Nhị Mao chưa chắc đã hiểu được điển cố này, vừa cười vừa nói thêm: - Trại Ngõa Cương rất thú vị chứ? Hay là trên núi có mỹ nữ lấy mất hồn của ngươi? - Cũng không phải! Mười mấy tháng không gặp, vóc dáng Vương Nhị Mao đã cao hơn nửa cái đầu, vai rộng ba bốn tấc, trong lòng cũng không còn trống rỗng như trước mà đã chứa rất nhiều thứ có ích. - Vui đến quên cả trời đất thì không đến nỗi. Hơn nữa núi Ngõa Cương cũng không phồn hoa như Nghiệp quận. Ta hơi tiếc cho đám Từ Mậu Công và Trình Tri Tiết, họ đều là hào kiệt nổi tiếng, chỉ tiếc bọn họ xui xẻo lại triệu Lý Mật đến! - Ý ngươi là gì? Trình Danh Chấn hơi sững sờ, sau đó cười dò hỏi. - Rốt cuộc tình hình quân Ngõa Cương ra sao? Ngươi nói cho ta nghe đi. Chỗ ta đúng là thâm sơn cùng cốc, tin tức rất bế tắc! Vương Nhị Mao vốn định giới thiệu tình hình cơ bản của quân Ngõa Cương cho Trình Danh Chấn, tránh cho bằng hữu tốt chịu thiệt khi tiếp xúc với đám người này về sau. Thấy Trình Danh Chấn truy hỏi, y lập tức tắt nụ cười, trịnh trọng giải thích: - Trên thực tế quân Ngõa Cương hiện giờ khác rất nhiều so với trước đây. Trước khi Lý Mật lên núi, quy mô của quân Ngõa Cương vẫn rất nhỏ, nhưng huấn luyện binh sĩ có tố chất, giống những binh sĩ tinh nhuệ của ngươi, do trấn giữ kênh đào nên bọn chúng thường chặn được lương thực và tiền của từ các nơi chuyển về Đông đô, vì thế mặc dù quy mô nhỏ nhưng trên núi rất giàu có, danh khí cũng rất lớn. Phía triều đình luôn coi đây là mối họa lớn. Còn đám Từ Mậu Công, Trình Tri Tiết đều hữu dũng hữu mưu, nhiều lần đánh bại quan quân tới tiêu diệt. Vì vậy giang hồ đồng đạo các vùng cùa Hà Nam nhắc đến quân Ngõa Cương cũng vô cùng kính phục! Điều này gần giống với ấn tượng của Trình Danh Chấn về quân Ngõa Cương. Điều hắn không rõ là sự thay đổi từ sau khi Lý Mật lên núi. Theo lý mà nói, với danh khí và thực lực của quân Ngõa Cương, hoàn toàn không cần tiếp tục dùng Lý Mật làm chiêu bài. Tên này căn bản chính là tai họa, đi với ai là hại người đấy, gọi gã lên núi chắc chắn là tự chuốc lấy họa. Không đợi hắn nói ra nghi vấn trong lòng, Vương Nhị Mao đã thì thầm giải thích. - Từ Mậu Công giỏi dụng binh, nhưng tính tình hơi cao ngạo, không am hiểu cũng không thích làm theo ý người khác. Danh tiếng của quân Ngõa Cương lớn lên, Địch Nhượng đã muốn làm những chuyện khác thường, nhưng trước khi những mệnh lệnh hoang đường đó chưa được truyền đi, mười phần sẽ bị Từ Mậu Công khuyên can. Dần dà, Địch Đại Đương gia cũng không vui vẻ trong lòng, luôn muốn tìm người có bản lĩnh danh vọng để chế ngự Từ Mậu Công. - Hóa ra là như vậy sao? Ta nói mà Lý Mật sao lại lên núi Ngõa Cương cơ chứ. Trình Danh Chấn lắc đầu cười gượng, trong lòng rất thông cảm với Từ Mậu Công. Đây là kết cục tất yếu của việc làm cánh tay thay người khác. Nếu người chỉ huy không có tấm lòng đủ khoan dung độ lượng, cánh tay có quan trọng nữa thì đến thời khắc then chốt cũng không tiếc chặt tay tráng sĩ. Thấy gương mặt tươi cười của Trình Danh Chấn lộ ra vài phần chua xót, Vương Nhị Mao biết hắn đang nhớ đến những việc mình đã gặp phải, y thở dài lắc đầu nói tiếp: - Trước khi Địch Nhượng tạo phản vốn là tên lính cai ngục, kiến thức và khí độ mạnh hơn Trương Đại Đương gia của chúng ta một chút, nhưng cũng không mạnh đến đâu. Gã định nâng đỡ một kẻ không có căn bản như Lý Mật, tất nhiên càng dễ khống chế hơn Từ Mậu Công. Ai ngờ sau khi Lý Mật lên núi đã lập tức lấy danh tiếng hàng đầu của núi Ngõa Cương để chiêu mộ anh hùng. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi mang binh mã ra chiêu dụ được mười mấy vạn quân tới nhập bọn. Đợi sau khi bọn chúng lên núi, Lý Mật lại không chịu giao cho Từ Mậu Công huấn luyện mà ỷ vào điều này để đòi ngang vai vế với đám binh mã ban đầu của núi Ngõa Cương. Dần dần cũng chẳng thèm liên quan gì đến Địch Nhượng nữa! - Vậy Từ Mậu Công cũng có thể chấp nhận được gã sao? Trình Danh Chấn nhướn mày lớn tiếng hỏi. Thành kiến của hắn với Lý Mật rất sâu sắc. Nếu đổi lại bản thân hắn ở vị trí của Từ Mậu Công, có lẽ sớm đã cho Lý Mật một đao rồi, sao chịu giữ tên lòng dạ lang sói này lại, để nhìn gã ngày này qua ngày khác đạp đổ cơ nghiệp mà mình vất vả tạo nên? - Không chịu thì sao chứ? Vương Nhị Mao liếc nhìn Trình Danh Chấn, ra vẻ ông cụ non hỏi vặn lại. - Có Lý Mật ngăn cản ở phía trước, trái lại Địch Đại Đương gia không còn coi Từ Mậu Công là cái đinh trong mắt nữa. Nếu đuổi Lý Mật đi để nắm hết quyền hành. Địch Đại Đương gia còn không chĩa mũi nhọn về phía gã sao? Lúc đó, hoặc là Từ Mậu Công sẽ giết Địch Nhượng, gánh tội danh giết vương đoạt vị. Hoặc là y bị Địch Nhượng giết chết, không còn thi thể. Đâu còn lựa chọn nào tốt hơn? Cuộc gặp này có lẽ còn xấu hổ hơn so với lúc Trình Danh Chấn ở đầm Cự Lộc! Nhất thời, người nghe và người nói đều thấy thê lương. Hắn im lặng không nói gì, ngây người suy nghĩ hồi lâu, Trình Danh Chấn mới lấy lại chút tinh thần, thở hổn hển, gượng cười cảm thán: - Trước đây ta nghe nói hào kiệt ở trại Ngõa Cương nhiều vô kể, còn cho rằng đây là chốn dung thân được. Nếu không phải e ngại Lý Mật, nói không chừng tối nay đã nhận lời mời của Phòng Mỗ nhân. Ai ngờ…, bên dưới danh tiếng thực ra lại kinh khủng như vậy. - Một lò hương mà thôi! Vương Nhị Mao gượng cười lắc đầu. - Một lò hương sao? Trình Danh Chấn ngỡ ngàng khó hiểu. Hắn nhận ra, trong thời gian chưa đến một năm, cơ thể của bằng hữu tốt Vương Nhị Mao đã có sự biến đổi rất lớn. Rất nhiều chỗ khiến hắn cảm thấy vô cùng lạ lẫm. Tuy nhiên nhớ đến những chuyện Vương Nhị Mao đã trải qua hơn một năm vừa rồi thì những thay đổi này hắn cũng có thể hiểu được. - Chính là nhìn thì sương khói lượn lờ, nóng rực. Trên thực tế gặp chút gió táp mưa sa cũng tan tác! Vương Nhị Mao cười nhạt, tức vì không giải thích được rõ ràng. - Vậy ngươi còn ở lại đó, không sớm quay về? - Trại Ngõa Cương mặc dù là một lò hương. Nhưng rất nhiều người trong đó đều là anh hùng nổi tiếng. Chẳng qua, bọn họ chỉ là không theo đúng người thôi! Giống như câu ngươi từng nói: “Cái gì mà được thời nhưng không được minh chủ”. Vương Nhị Mao nhìn Trình Danh Chấn nói. - Ta nói câu này lúc nào? Trình Danh Chấn thấy mê muội trong lòng. Nó xuất phát từ lời đồn trong dân gian, là sự đánh giá của ẩn sĩ Tư Mã Huy về Gia Cát Lượng khi ông được Lưu Bị ba lần đến mời xuất núi. Tuy nhiên vì văn từ quá sâu sắc huyền bí, nên bản thân mình chưa hề giải thích với Vương Nhị Mao. Đang lúc ngạc nhiên nghi ngờ, lại nghe Vương Nhị Mao hạ giọng nói: - Trong thời buổi loạn thế này, hoặc là có bản lĩnh tự mình làm, hoặc là theo đúng người. Nếu không, tìm phải một kẻ vô dụng không phụ giúp được gì, sớm muộn cũng làm mình mệt chết. Đây rõ ràng là nhắc nhở bằng hữu tốt đừng theo Trương Kim Xưng đi vào con đường hắc đạo, Trình Danh Chấn hiểu rõ nhưng ngoài miệng lại làm ngơ hỏi y. - Ngươi nói trại Ngõa Cương ngọa hổ tàng long, rốt cuộc là phép ngọa hổ tàng long thế nào. Tên Từ Mậu Công đó có lai lịch ra sao? Trình Thi Tiết, Đơn Hùng Tín đối nhân xử thế ra sao? Thế nào là phép hữu dũng hữu mưu?