Lúc này, Trình Danh Chấn không an ủi gã, mà cười chuyển đề tài. - Tình hình bên ngoài như thế nào? Lục lâm hào kiệt các lộ đều đang bận rộn gì sao? Ngươi đem những gì nghe được nói cho ta rõ ràng một chút. Minh Châu Quân chúng ta tất cả đều là thâm sơn cùng cốc, người đi đường qua lại không nhiều lắm, thật sự không có nhiều tin tức lắm! - Chúng ta ở nơi này là thâm sơn cùng cốc, nhưng là nơi giàu có nhất xung quanh hai trăm dặm! Hoàng Nha Bảo cười sửa chữa câu nói sai của Trình Danh Chấn. Biết thượng cấp không muốn tiếp tục nghiên cứu lại vấn đề của đầm Cự Lộc, gã cũng nhanh chóng theo sát đề tài vừa được đề cập, - Thuộc hạ một thời gian ngắn trước chủ yếu thám thính tin tức phía Bắc, nghe qua những người buôn bán, họ nói Lý Trọng Kiên sau khi đánh bại Trương Đại Đương gia, nhanh chóng chỉ huy tiến lên phía Bắc, đánh cho Vương Tu Bạt, Ngụy Đao Nhi đến mức sợ chết phải chạy trốn. Ngụy Đao Nhi chạy trốn nhanh, đi qua Thái Hành Sơn, rồi đến bên kia Hà Đông trốn rồi. Vương Tu Bạt đại gia đại nghiệp, không có cách nào chạy trốn, hiện giờ bị họ Lý ngăn ở vùng Phi Hồ Lĩnh. Chỗ ấy tuy rằng địa thế hiểm yếu, nhưng theo ý kiến của thuộc hạ, Vương Tu Bạt cùng lắm cầm cự được ba tháng nữa, mùa xuân đến, hắn ta sẽ không còn xuất hiện trên giang hồ nữa! - Dựa vào cái gì mà biết được? Trình Danh Chấn rõ ràng cảm thấy hứng thú với đề tài này, ánh mắt lóe sáng lên. - Còn không phải giống chúng ta ban đầu, … Hoàng Nha Bảo khinh thường quở trách, sau đó ý thức được lỗi trong lời nói của mình, giơ tay che miệng lại. Thấy Trình Danh Chấn không trách tội của mình, gã vỗ nhè nhẹ khuôn mặt của mình, ngượng ngùng mà nói: - Ý của thuộc hạ là, giống như đầm Cự Lộc, không phải giống như Minh Châu Quân chúng ta. Không phải, không đúng, đúng với Trương Đại Đương gia, không phải, đúng khi ngài chưa tới đầm Cự Lộc… Càng nói gã càng nói không rõ ràng, bản thâncũng làm rối tung lên. Trình Danh Chấn cắt ngang lời gã, cười mệnh lệnh, - Đừng nói những thứ này, ngươi cứ việc nói thẳng, có phải thấy hắn ta chỉ biết cướp bóc, không biết kinh doanh, cho nên miệng ăn núi cũng phải lở! - Thuộc hạ, ý của thuộc hạ chính là như vậy! Hoàng Nha Bảo được đại xá, gật đầu đáp lại. - Nghe người ta nói, dưới trướng Vương Tu Bạt cũng có ít hơn hai trăm ngàn người, bị dấu ở một chỗ lớn như bàn tay vậy, chính là gặm vỏ cây, ăn cỏ, gặm đến đỉnh núi thấp đi nửa thước, chậc chậc… Nói đến đây, gã lại bắt đầu vì vận mệnh của lục lâm đồng đạo mà cảm thán. - Nhìn họ Lý như vậy, xem như hắn ta không có gì rồi, người ta dưới trướng mang mấy chục vạn tinh binh Đột Quyết lang kỵ đánh ra đánh vào, dưới trướng hắn ta có cái gì, tất cả đều là những lão nông vừa mới buông cuốc! - La Nghệ đâu rồi, hắn ta không có động tác gì sao? Trình Danh Chấn không rảnh để thương tiếc thay Vương Tu Bạt, cau mày truy hỏi. - Ngài nói là Ngư Dương La Nghệ kia, lão già đó càng thiếu đạo đức. Thuộc hạ nghe người ta nói, hắn ta giờ so với tạo phản thì không có gì khác biệt lắm. Triều đình quan viên giết giết, đuổi đuổi, đều là thân tín của mình! - Lý Trọng Kiên cũng có thể dung túng cho hắn ta? Trình Danh Chấn tiêu hóa một chút tin tức nghe được này, tiếp tục truy hỏi. - Không có nghe nói bọn họ đánh nhau! Hoàng Nha Bảo gãi gãi sau ót, cười trả lời. - Tuy nhiên đó chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi, một núi không thể chứa hai cọp. Lý Trọng Kiên kia vừa mới đến, chỗ đứng vẫn còn chưa vững, cho nên không có cách nào khác là đánh nhau cùng La Nghệ. Chờ hắn ta có chỗ đứng vững vàng, đoán chừng nên nhìn thấy La Nghệ không vừa mắt! Nghĩ đến gần đây Bác Lăng tinh nhuệ quật khởi cùng với Hổ Bí Thiết Kỵ Hội thanh danh hiển hách từ lâu sinh xung đột, trong lòng Hoàng Nha Bảo không khỏi vui vẻ. Đối với gã mà nói, Lý Trọng Kiên cũng tốt, La Nghệ cũng thế, đều là người của triều đình, đánh nhau cùng lắm là chuyện chó cắn chó rụng mất cọng lông, đánh cho càng náo nhiệt, càng không có thời gian rảnh để làm thương tổn người khác. - Ngài nói, La Nghệ và Lý Trọng Kiên thật sự đánh nhau, rốt cuộc ai sẽ thắng? - Cái này? Ta cũng không nói trước được! Trình Danh Chấn ngẫm nghĩ một lát, thành thật thừa nhận. Hắn cũng không quan tâm đến vấn đề Hổ Bí thiết kỵ và Bác Lăng tinh nhuệ ai là thiên hạ đệ nhất, hắn chỉ vui một điều là, thế cục so với hắn tưởng tượng trong sáng hơn rất nhiều. Giải quyết xong Vương Tu Bạt, cần hao phí Bác Lăng tinh nhuệ một thời gian ngắn. Có La Nghệ ở bên, Lý Trọng Kiên e dè an toàn của bản thân, tất nhiên không thể dốc toàn lực xuống phía Nam. Như vậy hắn càng có thể thong dong tổ chức Minh Châu Quân. - Ta hy vọng Lý Trọng Kiên thắng! Hoàng Nha Bảo không nhận được đáp án từ thượng cấp, chủ động nói ra sự chờ mong của mình. - Vì sao? Lúc này đến lượt Trình Danh Chấn tò mò, trợn tròn mắt truy hỏi. - Họ Lý tuy rằng lợi hại, nhưng hắn ta phân rõ phải trái! Hoàng Nha Bảo nhìn sắc mặt Trình Danh Chấn, cẩn thận giải thích. - Thuộc hạ nghe qua bọn tiểu thương nói, bọn họ bây giờ cũng không dám đi sang bên La Nghệ. Thu thuế mà như vơ vét, gây chuyện không tốt liền bồi thường một chút cho xong. Mà họ Lý ở bên kia, từ khi hắn ta chủ quản lục quân cho tới nay, nghe nói cũng làm giống như Minh Châu Quân của chúng ta bên này, phân chia đất cho dân chúng, phân chia hạt giống, tổ chức người làm đồn điền. Tiểu thương phải chịu thuế rất thấp. Gã nói không hoàn toàn giống tình hình thực tế, trên thực tế, những sách lược Lý Húc cho thi hành ở sáu quận Bác Lăng, so với sách lược của Minh Châu Quân bên này còn có ưu thế hơn. Bản thân địa vị và thực lực có giới hạn, Minh Châu Quân chỉ có thể ở bờ Tây sông Chương Thủy, phía Nam đầm Cự Lộc nhỏ bé chật hẹp, ban ơn cho nhân khẩu chỉ có mấy vạn. Mà sáu quận Bác Lăng tính toán ra có đến mấy trăm vạn nhân khẩu. Lý Trọng Kiên sau khi đến nhậm chức một tay giơ hoành đao uy hiếp, vơ vét tài sản, bắt buộc những nhà giàu ở địa phương, một tay đưa lương thực để cổ vũ lưu dân đồn điền. Tuy rằng đắc tội với rất nhiều nhà quyền quý ở địa phương, lại đem dân chúng lục quận và mình cột vào cùng một nơi. Hiện giờ, mấy quận huyện ở phía Bắc đầm Cự Lộc đã không còn nạn trộm cướp, đường đi đã bắt đầu được dựng lại, một vài đao thủ cũng một lần nữa lặng lẽ cầm cuốc lên. Những người buôn bán rất nhạy cảm với những thay đổi của thời thế, cho nên đều đi đến các quận Cốc, Bác Lăng, Trác quận. Hoang Nha Bảo làm trong một tiệm tạp hóa ở trong quận thành Võ Dương, tiếp xúc rất nhiều với đám tiểu thương, cho nên quan điểm khó tránh bị bọn họ ảnh hưởng. Chỉ có điều, đối với Minh Châu Quân mà nói, đây cũng không phải là một tin tức tốt, ít nhất dựa theo sắc mặt Trình Danh Chấn, Hoàng Nha Bảo phát hiện ra có ít âm u và ngưng trọng. - Tuy nhiên, họ Lý làm như vậy cũng sẽ đắc tội với rất nhiều người. Để làm cho thượng cấp bớt buồn, gã khẩn trương bổ sung một nội dung khác. - Thuộc hạ nghe người ta nói, mấy vị quan địa phương bên kia chuẩn bị từ chức. Những gia đình danh vọng giàu có, cũng nghiêm lệnh cấm con cháu trong nhà, không được có bất kỳ mối quan hệ nào với Lăng Quân. Lúc này cày bừa vụ xuân vừa mới bắt đầu chuẩn bị, phỏng chừng sẽ không gây ra nhiễu loạn gì lớn, đợi đến khi gieo trồng xong, mọi người có thời gian rỗi, chỉ sợ có người sẽ cho rằng họ Lý thật tốt cho mà xem! - Muốn chết! Trong ánh mắt Trình Danh Chấn đột nhiên toát ra một ánh nhìn sắc lạnh, cười lạnh nói. - Là hắn ta muốn chết! Hoàng Nha Bảo nhah chóng tiếp lời, trong lòng lại rất buồn bực, rốt cuộc là Giáo đầu đang mắng ai? Là họ Lý đó, hay là những người nhà giàu giúp hắn ta?