- Mọi người đều cho rằng như vậy? Thanh âm của Trình Danh Chấn đột nhiên nghe hơi khô chát, nuốt nước bọt, khó khăn truy hỏi, - Mọi người còn nói những gì nữa? - Cũng không phải tất cả mọi người, chỉ xấp xỉ hơn tám phần một chút! Đã nói xong lời muốn nói rồi, Hoàng Nha Bảo cuối cùng cũng kiên trì hơn một chút. - Thuộc hạ ăn nói lỗ mãng, ngài có thể trị tội của thuộc hạ, nhưng phía Trương Đại Đương gia ngài nhất định phải đề phòng một chút. Lão nhân gia y từ trước tới nay cơm nước xong xuôi thì lập tức thè lưỡi ra liếm đáy chén, nếu một ngày nào đó lại có hành động gì độc ác đối với ngài, ngài cũng sẽ không luôn luôn may mắn như năm trước được! - Được rồi, chuyện này ta đều có suy xét! Trình Danh Chấn gắt gỏng nói, sau đó phóng ngựa như bay về phía trước. Hoàng Nha Bảo và đám thị vệ không còn cách nào khác đành nhìn nhau, thúc ngựa đi theo sát. Trên thực tế, đoàn người đã sớm muốn khuyên Trình Danh Chấn đuổi Trương Kim Xưng đi, hoặc tìm một chỗ giam lỏng y, để tránh đêm dài lắm mộng. Nhưng thị vệ bọn họ không ai nghĩ Hoàng Nha Bảo lại to gan như vậy, không ngờ rằng rõ ràng sắc mặt chủ soái đã không được vui, lại đem những lời cũ kiên trì nói cho hết. Cho nên chuyện này còn lề mà lề mề cho đến nay, đã trở thành tâm bện của mọi người, nghĩ tới ai cũng cảm thấy bất an, nhưng ai cũng chần chừ không dám nói ra. - Lão Bảo, ngươi giỏi lắm! Đội trưởng thị vệ Sở Điền ở trên lưng ngựa xoay người lại, dựng ngón tay cái lên. - Thôi đi, ngươi xem trán ta đổ đầy mồ hôi rồi! Hoàng Nha Bảo chỉ chỉ dưới mũ của mình, lắc đầu cười khổ, miệng đầy những chiếc răng vàng khè chưa từng thấy làm người ta cảm thấy thoải mái. Trình Danh Chấn có thể nhận thấy mọi người nói nhỏ phía sau mình, nhưng không quay người lại can thiệp, hoặc trách cứ. Trong lòng của hắn đột nhiên trở nên rối loạn, không phải là bởi vì cảm giác không có cách nào xử trí đối với Trương Kim Xưng, mà là cảm thấy có chút áy náy. Hắn vẫn một mực cho rằng, Trương Kim Xưng đã hoàn toàn bị Bác Lăng Quân đánh cho thành một lão hổ không răng, không thể, cũng không gây hại gì cho mình. Mà trên thực tế, Trương Kim Xưng cũng không gây ra việc gì làm hại người khác. Ngược lại là thuộc cấp của hắn và những nhóm phụ thuộc, trăm phương ngàn kế phòng bị, xa lánh, thậm chí không từ thủ đoạn làm cho chia rẽ, tan rã tàn quân của Trương Kim Xưng. Thời gian gần đây hắn không ở trong thành Bình Ân, lại đối biết rõ ràng những chuyện mới phát sinh. Theo mức độ nào đó mà nói, lúc này không phải Trương Kim Xưng có lỗi với hắn, mà là hắn có lỗi với Trương Kim Xưng. Biết rõ thuộc hạ đối với những việc Trương Kim Xưng làm trong quá khứ đã ghi hận trong lòng, nhưng không kịp thời làm rõ quan hệ hai bên. Biết rõ thuộc hạ âm mưu đạt tàn quân của Trương Kim Xưng, nhưng không lập tức ngăn lại, thậm chí mặc kệ bọn họ, thái độ vui vẻ khi nhìn thấy như vậy. Hắn sở dĩ ở trong quân chậm chạp không về, theo mức độ nào đó mà nói, cũng là bởi vì khó xử lý mối quan hệ với Trương Kim Xưng. Cùng lúc đó, trong lòng của hắn và đám thuộc hạ có ý giống nhau, không có cảm giác tin tưởng đối với Trương Kim Xưng. Mặt khác, hắn lại vì âm mưu quỷ kế của đám thuộc hạ đối với tàn quân mà cảm thấy bứt rứt, dù sao đối phương cũng từng cứu mạng của hắn. Cổ nhân nói ‘Một bữa cơm chi ân, đến chết không quên’, mà hắn “Báo đáp” lại đặc biệt như vậy. Hoang mang, bứt rứt, tội ác, thương hại…, mấy loại cảm giác đan xen cùng một lúc, mấy ngày liên tiếp lúc nào cũng giày vò trái tim của hắn, làm hắn có không ít gánh nặng. Mặc dù thúc ngựa chạy như bay, tai nghe gió mùa xuân xe lạnh, nhưng gánh nặng trên lưng vẫn như trước vô cùng trầm trọng. Mãi cho đến hơn nửa đường, cùng thê tử Đỗ Quyên gặp mặt, trong lòng Trình Danh Chấn mới dễ chịu hơn đôi chút. Đối với khốn quẫn của Trương Đại Đương gia hôm nay, trong lòng Đỗ Quyên không có nhiều thông cảm như Trình Danh Chấn. Nàng còn nhớ hận Liễu nhi chết thảm, nói ra đến mang theo vài phần khoái ý. - Phân bộ hạ ông ta ra như nào, phân thì phân! Người này ở trong tay chúng ta, hắn ta đã được khoản đãi rất tốt rồi, còn bộ hạ đâu? Nếu rơi vào trong tay người khác, sớm đã đem hắn ta một đao bổ ra, tháo thành tám khối cho chó ăn rồi, muốn thi thể còn nguyên vẹn cũng không được! - Nói bậy! Trình Danh Chấn cau mày phản bác, giọng điệu trở nên vô cùng không xác định - Dù thế nào hắn ta cũng là nhân vật có tiếng, ai dám tùy tiện muốn chém thì chém, cũng không sợ khiến cho nhóm lục lâm đồng đạo…? Không ai sẽ đứng ra chủ trì công đạo. Đây là lục lâm, đạo nghĩa chỉ nói cho người ngoài nghe thôi, bên trong quy củ từ trước đến giờ vẫn là cá lớn nuốt cá bé. Trương Kim Xưng gặp nạn, chỉ có Minh Châu Quân có thể giữ lại hắn ta, và từ đầu đến cuối cương quyết, không thâu tóm nhóm tàn quân của hắn ta. Nếu đổi là Cao Sĩ Đạt, Lưu hống hách hoặc Hà Bắc lục lâm cũng đường đường là lục lâm hào kiệt, chỉ sợ Đỗ Quyên nói đúng, Trương Kim Xưng chỉ có thể đứng nhìn thuộc hạ dưới trướng bị thâu tóm, còn kết cục cúa bản thân mình thì bị phân thành tám khối. Tính ra như vậy, mình đối đãi với Trương Kim Xưng cũng coi như là khá lắm rồi. Nghĩ tới những thứ này, trong lòng Trình Danh Chấn thoáng thoải mái một chút, nhìn Đỗ Quyên cười khổ lắc đầu. Ngọc Diện La Sát sớm đã đoán ra trượng phu đối với Trương Kim Xưng nhất định sẽ mềm lòng, cười cười, tiếp tục nói: - Trong tay chúng ta còn có chút của cải, lấy một chút cho hắn ta. Tương lai hắn ta cũng có thể tự ý tuyển quân mua ngựa, cũng có thể tự tìm một chỗ đất tốt làm đại phú ông, tóm lại nửa đời còn lại sẽ không chịu đông lạnh không chịu đói. Nhưng người tốt nhất nên khuyên sư phụ và Lục Đương gia ở lại, hai người tuổi đều đã lớn, không cần phải cầm đao liều mạng nữa. Ở lại, chúng ta dàn xếp xuống dưới, mở quán võ, cửa hàng bán thuốc, tóm lại đều là những nghề nghiệp đứng đắn, sống bình an qua ngày, đi theo Trương Đại Đương gia đến nay vóc không minh vóc ngày! - Việc này? Trình Danh Chấn vẫn còn chút do dự, - Chỉ sợ Ngũ thúc, Lục thúc bọn họ không chịu! Đã mất đi Tiết lão nhị, Vương lão tứ chết trận, lại mất thêm Hách Lão Đao và Tôn Đà Tử, Trương Kim Xưng thật có thể trở thành người cô đơn rồi. Ngọc La Sát Đỗ Quyên không chút đồng ý, thay Trương Kim Xưng tính toán, cười cười, hàm răng khẽ cắn môi dưới, - Không cần huynh an bài, muội đã sai người mang thư cho a gia, bảo ông ta bắt tay vào làm. Phỏng chừng khi chúng ta trở lại Bình Ân, sư phụ và Lục thúc sớm đã có lựa chọn rồi! - Quyên Tử! Trình Danh Chấn nhỏ giọng quát ngưng lại, - Chúng ta… Hắn sớm đã đoán được nếu không có Đỗ Quyên bày mưu đặt kế, đám thuộc hạ sẽ không dám lộ liễu như vậy. Nhưng giờ phút này nghe những lời này thốt ra từ miệng của thê tử, vẫn như trước, hắn mơ hồ cảm thấy có chút ngạc nhiên. Có thể thê tử làm như vậy là hoàn toàn suy nghĩ cho hắn và Minh Châu Quân, thủ đoạn tuy rằng có vẻ hơi vô tình, nhưng dụng ý này không thể trách cứ. Đỗ Quyên tiếp tục mỉm cười, trên mặt tràn hiện rõ lên chữ “Muội còn không hiểu huynh sao!”. Cười như vậy làm Trình Danh Chấn bất giác có chút nổi giận, đành phải lắc đầu, tạm thời thu hồi lòng dạ đàn bà của mình. - Huynh đừng nghĩ ông ta lúc này xui xẻo, sao huynh không nghĩ đến năm đó ông ta đối phó với chúng ta như thế nào, mặc dù không thành công, nhưng có hơn trăm huynh đệ tỷ muội bởi vì ông ta mà chết thảm. Đặc biệt là Liễu nhi, mỗi ngày đều rất cẩn thận, e sợ chọc cho ông ta… Không cẩn thận nói đến việc Trương Kim Xưng dưới cơn thịnh nộ đâm chết Liễu thị, hai vợ chồng đều cảm thấy có chút xấu hổ. Trình Danh Chấn cảm thấy xấu hổ là vì chính mình không hiểu ra sao cả liền chọc tới một vị quan bà, trên thực tế lại rất vô tội. Trương Kim Xưng lúc ấy ném cho hắn bọc đồ, ở bên trong không chỉ có một bộ y phục cưới, mà còn có khăn tay hắn xưa nay vẫn dùng, đôi lót giày, đôi tất làm bằng vải bố, thậm chí ngay cả một đôi giày cũ rách chuẩn bị vứt đi cũng đều được thu thập lại. Mà hắn và Đỗ Quyên trước vẫn còn cảm thấy kỳ quái, vì sao có những lần quần áo phơi ở bên ngoài lại biến mất. Huyện Bình Ân tuy rằng trị an không đến mức trên đường nhặt được của rơi trả lại, nhưng kẻ cắp lớn mật mấy cũng không dám đến quý phủ của đầm Cự Lộc Cửu Đương gia trộm đồ! Việc Đỗ Quyên xấu hổ chính là, từ thời khắc quyết định giao bản thân mình cho Trình Danh Chấn, Liễu thị vẫn bàn mưu tính kế giúp như một tỷ muội tốt. Nàng tỷ mỉ kể lại và phân tích những phản ứng của Trình Danh Chấn, cẩn thận giúp Đỗ Quyên tìm đối sách. Dạy bảo Đỗ Quyên làm như thế nào nắm chắc được tâm tư một người nam nhân, lại dạy bảo Đỗ Quyên làm một người nữ nhân tốt như thế nào. Thậm chí tự tay may y phục cưới mai mối cho Đỗ Quyên, mà Đỗ Quyên đối với cái này vẫn mang lòng cảm kích, lại tuyệt đối không nghĩ tới, lúc Liễu thị làm, sớm đã lén lút đặt bản thân mình vào đó. Đỗ Quyên vốn không rõ, tâm tư của Liễu thị đối với Trình Danh Chấn, tại sao lại suy đoán chuẩn như vậy? Vẫn không rõ, vì sao Liễu thị dạy mình làm giày, đi vào chân Trình Danh Chấn lại rất vừa vặn không lớn không nhỏ, đi vào rất thoải mái? Vì sao Liễu thị thay mình nghĩ biện pháp, mọi biện pháp đều có thể đánh vào điểm yếu nhất trong lòng Trình Danh Chấn, làm hắn mỗi lần quay đầu lại nhìn xung quanh mình, trong ánh mắt đều dịu dàng thêm vài phần? Khi thấy các món đồ đã đủ, bà mai nháy mắt, tất cả mọi thứ đều rộng mở suôn sẻ. Không biết xấu hổ? Chẳng biết xấu hổ? Tất cả mọi từ ngữ dường như không thỏa đáng. Đỗ Quyên từng muốn nổi giận, nhưng trong lòng mình đối với Liễu thị một chút cũng không hận nổi. Liễu thị hành động như vậy làm cho nàng không thoải mái, làm nàng trộm đi mất mọng cọng tóc gáy của Trình Danh Chấn. Liễu nhi chỉ có thể làm điều ngu ngốc như vậy để làm một giấc mộng xuân triền miên mà thôi, mà giấc mộng này cuối cùng lại lấy đi tính mạng của cô ta. Qua một hồi lâu, cảm giác nóng bỏng trên mặt Trình Danh Chấn mới từ từ biến mất, quay đầu nhìn lại đám nam nữ hộ vệ ở phía xa hắng giọng, thay Trương Kim Xưng cầu khẩn, - Quyên Tử, chuyện đó hãy để cho nó qua đi, đợi lát nữa gặp Trương Đại Đương gia, muội ngàn vạn lần đừng nhắc đến Liễu nhi, bây giờ trong lòng của ông ta cũng rất hối hận rồi! - Hối hận? Đỗ Quyên cười lạnh nhún vai, - Huynh căn bản không biết Trương nhị bá, trong lòng của ông ta, tất cả đều làm rất dễ dàng đấy, căn bản không có chút hối hận nào! Không tin chúng ta đánh cuộc một lần, nếu gặp Đại Đương gia, chuyện đầu tiên lão bảo huynh làm, nhất định là giúp lão đoạt lại đầm Cự Lộc! Nếu không phải là vì sào huyệt bị Bát Đương gia Lư Phương Nguyên nhân cơ hội chiếm lấy, tình trạng của Trương Kim Xưng cũng không thê thảm như bây giờ. Đối với những người thừa cơ hội đâm người khác sau lưng như Lư Phương Nguyên, trong lòng Trình Danh Chấn không có bất kỳ chút thiện cảm nào. Trước có một thời gian ngắn bởi vì quan phủ làm rất chặt, hắn không thể quay lại ra tay thanh lý môn hộ, nhưng sau khi cày bừa vụ xuân, bất kể là thay Trương Kim Xưng chủ trì công đạo mà suy xét, hay là vì chính mình, hắn đều không thể không gây một cuộc binh đao. - Rất nhiều huynh đệ chết dưới tay tên Lư Phương Nguyên kia! Nếu chẳng may ngày nào đó lại ở sau lưng đâm cho ta một đao…. Biết rõ là lý do có phần gượng ép, nhưng Trình Danh Chấn vẫn kiên trì giải thích. - Đánh hạ, trả lại cho Trương Đại Đương gia, đường lui của chúng ta từ nay về sau liệu có an tâm? Đỗ Quyên nghiêng đầu nhìn, ánh mắt lạnh như rượu.