Mất đi sự ủng hộ của đồi Đậu Tử, lại đánh không nổi Minh Châu Quân trước mặt, canh bạc trước mắt dù đánh cuộc thế nào, cũng không thể thắng được. Lư Phương Nguyên đổ đi đổ lại con xúc xắc, đổ đi đổ lại cân nhắc thiệt hơn, tính toán lâu dài, dù thế nào cũng không để mình thua được. Trong lòng của y phảng phất có vô số ngọn lửa cháy, cháy sạch chính mình rồi phun khói ra lỗ mũi. Nhưng có người không có mắt, nhìn không ra trong lòng của y đang không vui, thướt tha đi đến trước mặt, mở miệng nói giọng rất ngọt ngào: - Đại Đương gia, Tang phu nhân mới pha trà, lệnh cho tỳ nữ mang đến cho ngài ạ! - Cút sang một bên, không thấy ta đang bận sao? Lư Phương Nguyên nhìn cũng không nhìn, xoay tay đẩy một cái, hằn giọng mắng. Tỳ nữ Tiểu Khương bị y đẩy một cái lăn xuống đất như một trái hồ lô, ấm trà nóng văng xuống đất. Sau khi đứng lên cũng không dám khóc, quỳ ở trong nước, cầu xin sự thương xót, - Nô tỳ đáng chết, nô tỳ đáng chết, xin Đại Đương gia tha tội cho nô tỳ! - Muốn chết thì chết xa một chút, đừng có mà chết ở đây! Căn bản không nghe thấy đối phương nói gì, Lư Phương Nguyên lớn tiếng ra lệnh. Mệnh lệnh này đúng là có chút mơ hồ, tỳ nữ Tiểu Khương hơi giật mình, quỳ gối ở trong nước, không biết chấp hành mệnh lệnh như nào. Lư Phương Nguyên không có rảnh để để ý tới nàng, vẫn đang cầm lấy xúc xắc, ném liên tiếp, vì muốn tìm lấy một điềm tốt mà cố gắng không ngừng. Sớm đã có tên thị vệ nhanh nhẹn đem tình huống này nhanh chóng báo cáo ra sau trại, Tang phu nhân sau khi nghe báo, nhanh chóng trang điểm lại, thướt tha đi tới. - Đại Đương gia chuyện này là thế nào, ai làm Đại Đương gia tức giận vậy? Nếu chẳng may sinh bệnh, thì già trẻ trong trạch biết trông cậy vào ai đây! Người chưa đến, đã nghe thấy tiếng nói, một câu rồi lại một câu nữa câu nào cũng dịu dàng quyến rũ, khiến cho lửa giận trong nháy mắt hóa thành gió mùa xuân. - Phu nhân sao lại tới đây? Lư Phương Nguyên khom người, ân cần cười thăm hỏi. Tang phu nhân vốn là nữ nhân của gia đình giàu có bị Trương Kim Xưng cướp về, không tính cầm kỳ thi họa mọi thứ đều biết, chỉ người không cũng đủ quyến rũ rồi. Thời điểm Lư Phương Nguyên tiếp quản đầm Cự Lộc, cũng “Tiếp quản” luôn nàng. Y đang độ tuổi tinh lực dồi dào, lại đột nhiên đắc chí, khó tránh khỏi đòi hỏi vô độ. Mà Tang phu nhân lại giống như giếng cạn do hạn hán đã lâu, bất kể lượng mưa gió lốc ít nhiều đều tiếp nhận. Kể từ đó, hai người lại có tình cảm phu thê chân chính, tôn trọng lẫn nhau, cuộc sống gia đình cũng được coi là trôi qua vui vẻ. Trước tiên quay về phía Tiểu Khương đưa tay ra lệnh, nhận được mệnh lệnh Tiểu Khương nhanh chóng rời đi. Tiếp theo, Tang phu nhân cười cười, dịu dàng đáp lại, - Không phải Đại Đương gia không thích uống trà nóng sao? Thiếp thân đến đây là để thỉnh tội với ngài! Xin Đại Đương gia nhìn lại những việc tốt mà xưa nay thiếp thân đã làm, lần này ngàn vạn lần xin ngài tha tội! - Nàng đúng là yêu nữ! Không cần để ý đến đám thân vệ ở gần đấy, Lư Phương Nguyên lấy một tay kéo Tang phu nhân vào trong ngực, giơ tay đánh yêu vào mông nàng, sau đó mới cười hì hì nói: - Không tha được, đúng là không thể tha được, đánh nàng vì tội không có mắt, xem sau này nàng còn dám hay không! - Không dám, thiếp thân không dám tái phạm nữa, Đại Đương gia tha mạng, Đại Đương gia uy vũ. Đầu tiên Tang phu nhân giả vờ giãy dụa một chút, sau đó cầu xin với vẻ mặt đầy thương xót, câu nói cuối cùng, người nghe nhất định rất vừa lòng. Nhóm thị vệ cũng đều là những người trẻ tuổi, nhìn nhau, đỏ mặt lùi xa hơn trăm bước. Lư Phương Nguyên xoa hai bàn tay lại, một bên vừa hưởng thụ sự mềm mịn trên truyền đến trên đầu ngón tay trắng mịn, một bên thấp giọng “Uy hiếp”. - Tiểu yêu tinh, nếu muốn chết, buổi tối đứng trách bản Đại Đương gia không khách khí! - Yêu tinh đã bị Đại Đương gia bắt được, xử trí như thế nào không phải do ngài quyết định sao? Tang phu nhân đang ngồi trong lòng Lư Phương Nguyên, đôi môi mềm mại đặt lên cổ của y, đôi mắt như sao sáng khép hờ, đôi môi khẽ khép hờ. Nếu đổi lại là lúc bình thường, chẳng quan tâm là ngày hay đêm, Lư Phương Nguyên khẳng định tìm một chỗ làm một phen trước rồi mới nói sau. Nhưng hôm nay, sự hưng phấn của y còn thiếu một chút, để mỹ nhân môi son nhẹ nhàng điểm một vài cái, liền buông ra, thấp giọng ra lệnh: - Nàng về phòng trước chờ ta, buổi tối bản Đại Đương gia đến tìm nàng! - Vậy thiếp thân lại pha cho Đại Đương gia một bình trà ngon nha? Ngọn lửa đang mãnh liệt liền bị dội một gáo nước lạnh, Tang phu nhân uể oải nói. Cũng không dám tức giận, nhẹ nhàng sửa sang lại quần áo, dịu dàng xin chỉ thị. - Không cần, để cho ta một mình yên tĩnh một lát! Lư Phương Nguyên thở dài, giọng đầy tâm sự đáp lại. Nhìn khuôn mặt lạnh lùng như vậy, Tang phu nhân càng thấy cảm giác mất mát. Lặng yên đứng bên cạnh Lư Phương Nguyên một lát, nàng đưa tay đặt lên vai của đối phương, thấp giọng an ủi: - Nếu có chuyện gì khó xử, nếu không ngại Đại Đương gia có thể nói cho thiếp nghe một chút. Thiếp thân tuy rằng không giúp được gì, nhưng có thể cùng Đại Đương gia chia sẻ chút phiền não, lúc nào cũng luôn sẵn lòng! Có được mỹ nhân hiểu lòng người như vậy, dù rằng là cứng như thép cũng sớm bị luyện cho mềm ra. Lư Phương Nguyên thở dài, giơ tay nắm ngón tay mềm mại trên vai, - Nói cho nàng biết cũng vô dụng, ta bây giờ đã bị dồn đến góc tường rồi. - Nói không chừng thiếp thân có thể giúp ngài tìm được một diệu kế cũng không chừng! Tang phu nhân cười khuyên. - Nhìn nàng có khả năng đấy! Lư Phương Nguyên thấy nữ nhân nghịch ngợm cười đùa theo, phiền muội trong lòng lập tức giảm đi rất nhiều. Ôm thái độ đó một chút, y suy nghĩ lại, nhẹ nhàng giải thích, - Như vậy cứ cho nàng nghĩ cách đi, bản Đại Đương gia cũng thích đánh cuộc, nàng cũng biết đấy. Trước kia, bản Đại đương gia vẫn thường dựa vào nhà cái đại sát tứ phương, thắng “nhàn gia” đến nỗi đỏ cả mắt. Nhưng hiện tại, hướng gió lại đột nhiên thay đổi, những “nhàn gia” kia đã thay đổi, bản Đại đương gia nghĩ nói cũng không chính xác rồi. - Ép nhàn gia này! Việc này không đơn giản, chưa nghe nói ra “Môi trang” đến chủ động trả tiền thua! Đôi mắt Tang phu nhân chợt lóe sáng như sao, lập tức đưa ra kết luận. - Nàng không nghe ta nói sao, bản Đại Đương gia lúc trước dựa vào “nhà cái” được quá độc, đã đem những “nhàn gia” kia trị tội hết rồi! Lư Phương Nguyên nhìn nàng một cái, mặt mày nhăn nhó giải thích. - Vậy thì sao? Dựa vào trực giác của nữ nhân, Tang phu nhân lớn tiếng đáp lại, - Thiếp thân chỉ mới nghe nói thua tiền có thể sinh thù, chứ chưa nghe nói thắng tiền cũng có thể trở mặt? Trước kia là trước kia, bây giờ là bây giờ, một con ngựa là một con ngựa. Ngài giúp bọn họ đánh “môi trang”, bọn họ cảm tạ ngài còn không hết, làm sao lại đẩy ngài ra bên ngoài được! Lư Phương Nguyên thở dài, dùng sức quơ lấy xúc xắc vào trong tay. Bởi vì cái gọi là trong cuộc u mê, người ngoài sáng suốt. Ý tưởng của nữ nhân gia mặc dù có chút cam chịu, lại đúng điểm mấu chốt của ván cục. Lúc trước hắn âm thầm cấu kết Dương Thiện Hội cũng thế, và Ngụy Trưng mắt đi mày lại cũng tốt, đó đều là một canh bạc. Hiện giờ canh bạc mới đã bắt đầu rồi, Trình Danh Chấn, Đậu Kiến Đức đã tới lúc gấp rút lật bàn, lúc này nếu mình chỉ ở yên một chỗ, chỉ tăng phần thắng cho bọn họ. Với những lợi ích trước mắt, cừu hận gì đều là giả dối! Đậu Kiến Đức và Trình Danh Chấn đều không phải người ngu, hẳn rất rõ ràng sự lợi hại được mất trong đó. - Ngài sao vậy? Có phải thiếp thân đã nói gì sai không ạ? Tang phu nhân biết mình đã bắt đúng mạch của đối phương, lại cố ý giả bộ làm dáng điệu bất an. - Ngươi đúng là phúc tinh của bản Đại Đương gia! Lư Phương Nguyên dùng sức nhéo một cái trên mặt nữ nhân, lớn tiếng khen. Ngay sau đó, y lại gieo viên xúc xắc xuống, ngập tràn không khí phấn khởi.