Chức vụ đều là Quận thừa, theo lí mà nói thì Quận thừa quận Thanh Hà Dương Thiện Hội hoàn toàn không có quyền thi lệnh cho quận thừa Võ Dương Ngụy Đức Thâm và Quận Thừa Tín Đô Lưu Tử Hòa. Nhưng đầu tiên là không có công lao lớn, sau là không có tư cách bô lão như lão, thế nên cái công văn vừa như nhắc nhở vừa như mệnh lệnh này lại không bị bất cứ ai ngăn cản, nhanh chóng được gửi tới tay hai người Ngụy, Lưu. Nhận được thư của Dương Thiện Hội, Lưu Tử Hòa không nói năng gì, lập tức nhổ trại lui về phía bắc.hắn ta bây giờ đã thuộc vào quản hạt của Bác Lăng Quân Đại tổng quản Lý Húc, lòng dạ tự nhiên khắc “bấc đến đâu dầu đến đấy”, căn bản không coi lũ cỏ giặc ở Hà Bắc ra gì. Lúc trước sở dĩ hưởng ứng lời hiệu triệu của đồng nghiệp tới phía nam Hà Bắc tiêu diệt phỉ, đơn thuần chỉ là cho phù hợp với tính chất tình hình. Việc thành, Lưu Tử Hòa không muốn chia sẻ công lao gì từ đó. Việc không thành, Tín Đô quận cũng chưa chắc gặp phải tổn thất gì. Đám Dương Thiện Hội cũng chẳng làm gì được lũ phỉ, ở trong tay Bác Lăng Quân Đại tổng quản Lý Húc, đám Trình Danh Chấn cũng chỉ là sương tàn trên ngói. Chỉ cần Lý đại tướng quân bình định xong loạn Ngõa Cương từ Hà Nam quay về, càn qua loa một lượt là có thể nhẹ nhàng dọn sạch bọn họ. Sau khi một lá thư cũng nội dung đó được gửi tới trướng của quận thừa quận Võ Dương Ngụy Đức Thâm, những phản ứngxảy ra lại hoàn toàn không giống với bên Lưu Tử Hòa. Ngụy Đức Thâm trước tiên đơ ra giây phút, sau đó vứt lá thư tự tay viết của Dương Thiện Hội dưới đất ngay trước mặt người đưa thư, trầm ngâm không nói. Khi tên đưa thư nơm nớp lo sợ nói cần phải quay về, lão đập mạnh bàn một cái, sai người tống khứ hắn ra ngoài, không nể mặt Dương Thiện Hội một tí nào. - Nhãi ranh, nhãi ranh thành sự không có bại sự có dư! Sau khi tống cổ tên đưa thư đi, Ngụy Đức Thâm cũng không kiềm chế được nữa, đập bàn ngoạc mồm chửi. Y điên tiết lên như vậy không phải chỉ vẻn vẹn vì chuyện Dương Thiện Hội khoa chân múa tay với y, mà là xuất phát từ sự bế tắc đối với thế cục trước mắt. Không có Dương Thiện Hội, Lưu Tử Hòa phối hợp tác chiến, chỉ dựa vào binh mã của quận Võ Dương, căn bản không thể ngăn cản nổi mũi tiến công của Minh Châu quân. Tuy trước khi Thái phó khanh Dương Nghĩa Thần lão tướng quân phụng chỉ về Đông Đô, trượng nghĩa giúp đỡ quận Võ Dương một lượng lớn đồ quân nhu và trang bị, song quận binh quận Võ Dương lúc này vẫn không len nổi vào hàng tinh nhuệ. Đầu tiên là, các huynh đệ chiến đấu với Minh Châu quân xưa nay chưa từng thắng lợi bao giờ, chưa đợi phát chiến, sức mạnh đã giảmsút ba phần. Tiếp đó là, thực lực của quận binh hiện tại tuy được tăng mạnh, nhưng đối thủ cũng là một kẻ lớn mạnh. Minh Châu quân đã không có Trương Kim Xưng chế áp chẳng khác gì con thú thoát khỏi gông cùm, giơ nanh giương vuốt, gầm gừ rú rít, lúc giơ tay nhấc chân cũng để lộ ra cái uy nghi khó có thể che dấu được. Binh mã hai quận Thanh Hà, Tín Đô sau khi rút sâu lại phía sau, quận binh Võ Dương đã rơi vào thế một cây làm chẳng nên non hoàn toàn không phải là đối thủ của Minh Châu Quân, Ngụy Đức Thâm lại không thể vượt qua được cửa ải đó của chính người của mình nữa. Lần trước y vội vội vàng vàng đưa quân tới bờ sông Chương Thủy, vốn trông cày đình quét huyệt bọn giặc cỏ, trả lại yên bình cho vùng đất. Kết quả cuối cùng lại là, Võ Dương quận gần như dốc sạch phủ kho, mới vừa đủ bồi thường cho Minh Châu quân, hơn nữa đồng ý cả cái “phí bảo an” vốn đã không nên tồn tại-cái điều kiện tăng sự nhục nhã lên gấp đôi. Khi đó người của Trình Danh Chấn còn bỏ lại một lời hằn học, nói nếu còn có lần sau, phí bảo an sẽ tăng gấp đôi. Lần này, đám quận thủ Bảo Nguyên Tàng và chủ bộ Trữ Vạn Quân vốn không đồng ý xuất binh, là Ngụy Đức Thâm y lấy thân phận là Quận thừa ra tranh luận, còn dẫn cả điều “văn võ địa phương không ai chịu nhường ai” trong quốc pháp đại Tùy, mới ép bọn Nguyên Bảo Tàng miễn cưỡng nhượng bộ. Nếu y còn thất bại quay về lần nữa thì, sau chuyện này cho dù quan trên và đồng nghiệp có không buộc tội y, thì đám thân sĩ địa phương bị chèn ép đến phá sản cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách để y cuốn gói cút cho xong! Tiến thoái đều không có cửa, Ngụy Đức Thâm hận không thể đâm đầu xuống đất, phơi bày nỗi chán nản trong lòng. Đập bàn đập ghế một hồi, đợi ngọn lửa trong đầu dần nguội lại, ánh mắt y lại không thể không quay về hiện thực. Thân là một võ quan còn có chút đức hạnh, Ngụy Đức Thâm không thể đem danh tính mấy nghìn huynh đệ dưới trướng đi phô trương nhanh đến thế được. Lùi sâu đó là kết quả tất yếu, chỉ là làm thế nào đi thong dong chút, không bị Minh Châu quân cắn trộm phía sau, làm thế nào mới có thể lại đứng vững lại, không để Minh Châu quân thừa dịp công Võ Dương quận, mới là vấn đề khó khăn mà y buộc phải đối mặt. - Gọi Ngụy Trưởng Sử tới cho ta! Ngụy Đức Thâm phủi qua loa cái bàn bị mình làm cho lộn xộn hết lên, hướng trướng ngoài ra lệnh. - Tuân lệnh, thuộc hạ sẽ đi gọi Ngụy Trưởng Sử ngay bây giờ! Tên thân binh đội trưởng Ngụy Đinh là cháu họ xa của Ngụy Đức Thâm, không đành lòng nhìn thúc thúc người nhà mình thịnh nộ, vừa đồng ý lại khéo léo nhắc nhở. Ngụy Đức Thâm lúc này mới ý thức được tâm tính mình tồi tệ tới mức nào, thở dài một tiếng, cười khổ bổ sung thêm. - Ngươi đi mời Ngụy Trưởng Sử tới đây, nói là ta có chuyện quan trọng cần thỉnh giáo trực tiếp! - Thuộc hạ tuân lệnh, đại nhân cũng xin bớt giận, xe đến trước núi ắt có đường! Ngụy Đinh cười chắp tay, sau đó kêu mấy tên thuộc hạ đắc lực tới, lệnh cho chúng vào trong trướng giúp Ngụy Đức Thâm thu dọn. Các huynh đệ rất cảm thông với cái khó của Ngụy quận thừa, sau khi vào trong trướng không nói một lời nào, chân tay nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc để gọn vào chỗ cũ. Trông theo bóng lưng người bận rộn, Ngụy Đức Thâm lại thở dài, trong lòng dâng tràn một cảm giác bất lực. Y mệt rồi cũng chán ngán rồi. Công danh phú quý từng ham thích một thời cũng không làm y cảm thấy vinh quang, ngược lại, lại đè nén đến mức khiến lão gần như nghẹt thở. Thân là quan võ địa phương, bắt kẻ gian kẻ trộm thuộc vào chức trách của lão. Thế mà giờ thì sao? Diệt phỉ diệt cướp, nạn phỉ càng diệt càng nghiêm trọng, mà vị quan cao nhất trong cái vùng này của lão lại cứ cúi đầu theo phỉ hết lần này đến lần khác. Y không cam tâm như vậy, lại không có cách nào, chính lệnh của triều đình xưa nay đông một búa, tây một chùy, muốn đánh đâu thì đánh, chưa từng có lần nào cho ra đầu ra cuối. Mà cái lũ quan lại trên cấp địa phương lại chỉ chực ăn chờ chết, ngồi không ăn bám, dường như việc cống nạp lương thực cho lũ phỉ là chuyện nằm trong bổn phận, chẳng mảy may cảm thấy nhục nhã vì chuyện này. Lão mưu đồ chấn chỉnh lại, nhưng lại bất lực trong việc khuấy động một hồ nước chết, y giống như một thằng ngốc đẩy đá lên núi vậy, càng đẩy càng mệt, lơ là một chút thôi, là sẽ bị tảng đá đó đẩy lùi lại mấy chục dặm..... Ngoài một số ít huynh đệ bên cạnh ra, gần như cả quận Võ Dương không hiểu nổi lão ta đang làm cái gì. Nguyên Bảo Tàng chỉ quan tâm đến chuyện trước mắt, luôn cho rằng thêm một chuyện chẳng bằng bớt một chuyện. Bọn Trữ Vạn Quân lại chỉ quan tâm có thể bớt chút gì trong đám lương thực cống nạp cho lũ phỉ bỏ túi riêng hay không, căn bản không hề quan tâm làm quan cho ai, ăn bổng lộc của ai. Ai nấy đều thấy cái cảm giác một mình tỉnh táo quả không dễ chịu tí nào, trong một lũ ma men, kẻ tỉnh táo luôn trở thành trò cười và mục tiêu hiệp lực đả kích. Cho dù không ra tay đả kích cũng liếc mắt nhòm vào. Bây giờ, cả quận Võ Dương chỉ còn duy nhất có Trưởng sử Ngụy Trưng thi thoảng còn có thể nói với y vài lời chân thật, mà Ngụy Trưng lại là tòng lại tư mộ của Nguyên Bảo Tàng, thuộc loại thân tín trong những kẻ thân tín, mưu đồ phần nhiều là vì cá nhân Nguyên Bảo Tàng chứ không phải vì công vì quốc!