Đến lúc này rồi, trong lòng các tướng lĩnh đối với Ngõa Cương quân đã sớm không còn sót lại chút thiện cảm nào. Mọi người chỉ cần không ngốc thì đều có thể nghĩ ra, Ngõa Cương quân có một bộ phận làm người căn bản không xem lời hứa ra gì cả. Cho nên Tang Hiển Hòa mới đánh đến nhanh như vậy, Minh Châu Quân từ kết quả đại thắng vừa rồi lại lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng nan, tất cả đều là do Ngõa Cương quân - người bạn hữu kết nghĩa này ban tặng. Đại đa số tướng lĩnh cười lạnh khi người đưa tin báo câu cuối cùng, cá biệt có những người tính tình táo bạo, thì trực tiếp mắng, - Ha hả, coi các ông là những tên ngốc để đùa giỡn sao? Một lần không đủ còn muốn đến lần thứ hai? Không nghĩ đến họ Tạ bên ngoài thì có hình dáng của con người, trong bụng lại hiểm ác như lòng lang dạ sói! Tới lúc này rồi, người từng hoài nghi đối với những lời hứa hẹn nhất của Ngõa Cương quân là Đỗ Quyên, ngược lại lại là người bình tĩnh nhất. Có lẽ nàng đã gặp những chuyện như thế này nhiều rồi, nên đối với lục lâm chi minh vốn không còn nhiều hy vọng, cho nên cũng không thất vọng nhiều. Cười cười, giọng ôn hòa khuyên nhủ: - Mọi người nên bình tĩnh, mắng chửi người khác ở trong này, họ Tạ lại không nghe được, không phải là uổng phí mất nước bọt sao? Quay đầu, nàng nhìn Trình Danh Chấn khuyên bảo: - Huynh vẫn nên xem xem Tạ Ánh Đăng rốt cuộc muốn nói gì đi! Sau này việc gặp Ngõa Cương quân là khó tránh khỏi. Sớm biết được ý đồ của bọn họ, cũng sớm có chút chuẩn bị! Trình Danh Chấn bất đắc dĩ thở dài, giơ tay rút ra bức thư. Nội dung bên trong rất đơn giản, chỉ có mấy dòng rất sơ sài. Đại ý là tình hình khả năng có biến, nhắc nhở hắn không cần quá nể trọng Vương Đức Nhân để giữ đường lui. Loại sự việc chó má này tuyệt đối không phải là chủ ý của quần hùng Ngõa Cương, nhưng trước mắt bọn họ ở Hà Nam bị Lý Trọng Kiên làm cho ốc còn không mang nổi mình ốc, cho nên đành phải đợi cho qua cửa ải khó khăn trước mắt, mới đến nhận tội với quần hùng của Minh Châu Quân! - Người của Ngõa Cương trại đâu? Vương Tướng quân sao không để hắn ta đưa thư đến! Đem bức thư đặt lên bàn, Trình Danh Chấn quay sang người đưa tin của mình hỏi. - Vương Tướng quân đối xử với hắn ta rất tốt, từ đầu tới cuối không nói một lời nào khó nghe! Người đưa tin gật gật đầu, nhỏ giọng báo cáo. Hành động này rất phù hợp với tâm tư của Trình Danh Chấn, quân tử tuyệt giao, không nói những lời ác. Đem tổ tông ba đời của đối phương ra quở trách một lần cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì, ngược lại ra vẻ bên mình quá mức coi trọng ý nghĩa minh ước. - Cũng tốt, dù sao Ngõa Cương trại cũng đã cứu mạng Vương Tướng quân. Đã vậy trải qua lần này, giữa chúng ta và bọn họ coi như đã thanh toán xong rồi, không ai nợ ai nữa. Lời nói của lão rất hay, để sống được tất cả phải dựa vào chính mình, không được trông cậy vào người ngoài. Ngươi trở về đi, nói với Vương Tướng quân, có thể thủ thì thủ, thủ không được thì rút quân về phía sau đến Bình Ân. Hai ngày sau, ta sẽ đúng giờ xuôi Nam phối hợp cùng y. - Giáo đầu không viết một phong thư sao? Người đưa tin do dự một chút, có thiện ý nhắc nhở. - Không cần, lời nhắn là được! Trình Danh Chấn phất phất tay, ra hiệu người đưa tin có thể trở về đi phụng mệnh. Sau đó đưa mắt nhìn sang các tướng lĩnh, - Trước tiên chúng ta phải nghĩ biện pháp giải quyết xong chuyện buồn phiền trong nhà, để hắn ta nhìn chằm chằm như vậy, làm chuyện gì cũng đều không thể an tâm được! Các tướng lĩnh sớm đã bị quận binh Võ Dương rình rập đến phiền lòng, thấy chủ soái cuối cùng cũng đưa ra quyết sách, đều đứng dậy xin chiến. Trình Danh Chấn khoát tay áo, ra hiệu đoàn người không nên gấp gáp, sau đó sai người lấy ra một tấm bản đồ rất tỉ mỉ, chỉ vào các ký hiệu trên bản đồ nói: - Rất nhanh là đến địa bàn của mình rồi, chúng ta không thể trì hoãn thời gian trên đường quá dài, Ngụy Đức Thâm bên kia nói vậy cũng rất sốt ruột. Cho nên chúng ta lợi dụng điểm này làm cho y một cái bẫy, như vậy là có thể triệt để giải quyết xong bọn ruồi bọ sau lưng rồi! - Có thể phái người suốt đêm vòng ra sau lưng của y, sau đó một đạo giáp công y! - Phái một đội huynh đệ đi dọc theo bờ sông, cắt đứt đường lui trên sông của y! - Bảo Khâu gia lão trại chủ không cần phải ẩn nấp nữa, treo cờ hiệu của chúng ta lên, mang theo trang đinh của lão đâm Ngụy Đức Thâm một đao từ phía sau lưng! Ở cửa nhà mình đánh giặc, quần hùng đều có thể đưa ra được không ít ý kiến hay. Trước tiên, đối với địa hình mạo hiểm nơi này bọn họ rất quen thuộc, một số đường nhỏ không vì người ngoài chú ý cũng có thể lợi dụng, trở thành đường tắt để vận chuyển binh mã. Tiếp theo, tin tức gia quyến của các huynh đệ đã rút lui an toàn, cũng khiến cho đoàn người càng có thể chú tâm hơn. Dù sao mỗi người cũng chỉ có một cái đầu, chết ở chiến trường hay chết trên pháp trường cũng không có gì khác nhau lắm. Nếu chẳng may có thể qua được cửa ải khó khăn trước mắt này, toàn bộ Hà Bắc sẽ không còn có bất kỳ người nào là đối thủ của bọn họ. - Người của quận Võ Dương đã bị chúng ta đánh cho mệt mỏi rồi, chỉ cần có chút biến động nhỏ, khẳng định chạy trốn còn nhanh hơn con thỏ. Đem ý kiến của mọi người tổng hợp lại, Trình Danh Chấn đưa ra kết luận, - Cho nên nhất định phải làm mồi nhử lớn một chút, sau đó mới làm cho y cắn câu! - Đúng như vậy, chỉ có điều nếu như động tác quá chậm mà nói…, Vương huynh đệ ở bên kia sợ sẽ gặp phải phiền toái! Các tướng lĩnh đối với phân tích của chủ soái đều tỏ vẻ đồng ý, nhưng đối với Vương Nhị Mao có thể ngăn Tang Hiển Hòa được bao lâu thì không ai nắm chắc được. Dù sao quân chủ lực của Minh Châu quân đều ở đây, quân sở thuộc của Vương Nhị Mao tuy rằng tất cả đều tinh nhuệ, nhưng quân số không bằng một phần mười đối thủ. - Y nói có thể thủ được hai ngày, chúng ta liền ấn theo hai ngày tính toán! Trình Danh Chấn đối với bằng hữu tin tưởng mười phần. Từ lúc theo Ngõa Cương trại trở về sau, Vương Nhị Mao gần như thay da đổi thịt. Sự thay đổi này người ngoài không thể nhìn ra được, nhưng hắn là bạn tốt, nên chỉ cần một thay đổi nhỏ cũng không qua nổi mắt hắn. Nói một cách khác, mấy năm trước, thời điểm mà hai người vừa vào đầm Cự Lộc, Vương Nhị Mao chỉ là cái đuôi của hắn. Có thể tin tưởng, nhưng căn bản không thể dựa vào. Nhưng hiện tại, Vương Nhị Mao hoàn toàn trưởng thành để có thể đảm đương chức đại tướng. Có y ở sau lưng, Trình Danh Chấn cảm thấy vô cùng yên tâm. Đây gần như là những người hắn có thể tin tưởng cuối cùng trong loạn thế. Nếu như ngay cả sự tín nhiệm cuối cùng này cũng bị mất đi, thế giới trước mắt hắn sẽ vĩnh viễn trở nên ảm đạm không có chút thú vị nào. - Nếu không chúng ta đem thành Minh Thủy tặng cho hắn ta đi? Đỗ Quyên ngẫm nghĩ một chút, thấp giọng đề nghị. - Quá lớn! Ngụy Đức Thâm không dám nuốt! Trình Danh Chấn đang suy tư liền lấy lại tinh thần, nhanh chóng phủ quyết. - Chúng ta có thể suốt đêm rút quân qua thành Minh Thủy, để Ngụy Đức Thâm hiểu nhầm chúng ta vội vã đi tiếp viện Thanh Chương. Sau đó thừa dịp đem một bộ phận huynh đệ giấu ở trong thành, đợi sau khi Ngụy Đức Thâm đuổi qua Minh Thủy, lập tức châm lửa chặn đường rút lui của hắn ta! - Sạu đó người phía trước quay đầu đánh trở về! Đoàn người hai mắt sáng rực, lập tức đáp lại ủng hộ. Phương hướng cơ bản là như vậy, chi tiết làm như thế nào, phải thương lượng thật cẩn thận. Các tướng lĩnh của Minh Châu Quân đều có được mấy năm kinh nghiệm chiến đấu, rất nhiều sự bố trí, sắp xếp Trình Danh Chấn chỉ cần mở đầu, bọn họ lập tức có thể đoán được nội dung ở phía sau. Đợi sau khi tất cả đã được sắp xếp xong, đại đội nhân mã lập tức đứng dậy, vội vàng chạy về hướng Minh Thủy, sau đó số quân còn lại ở trên thành vừa dùng tiếng kèn để báo hiệu, vừa vội vàng chạy về hướng Nam. Những tướng lĩnh đóng giữ ở Minh Thủy sớm đã được thông báo trước, cố ý làm ra bộ dạng rất khẩn trương, gác thành khí giới, cổn mộc lôi thạch, thang thống đinh bản các loại triển khai ở đầu thành, đuổi theo Minh Châu Quân phòng bị nghiêm Võ Dương quận binh đang đến. Lại ngầm mở cửa nam, thừa dịp trời tối để Đoàn Thanh dẫn một bộ phận huynh đệ chi viện vào trong thành, đem rượu và thịt nướng ra khao quân. Sau đó cùng với sĩ tốt trong thành mai phục ở cửa thành, đợi Ngụy Đức Thâm mắc mưu. Hiện Minh Châu Quân đã qua thành nhưng không vào, tăng tốc đi về phía nam, Ngụy Đức Thâm và Dương Thiện Hội hai người vỗ tay hoan nghênh tương khánh. Thông qua người đưa tin ở trên đường sông, bọn họ sớm đã biết đượcTang Hiển Hòa cùng với quan quân đã đến hạn giết dưới thành Thanh Chương. Đó chỉ là một thành nhỏ khoảng cách từ đó đến huyện Bình Ân hang ổ của Minh Châu Quân chỉ khoảng hơn hai mươi dặm, có thể nói gắn bó như môi với răng. Một khi Thanh Chương thất thủ, huyện Bình Ân chỉ sợ có kiên trì cũng không giữ nổi vài ngày. Nghĩ tới sự áp bức và lăng nhục hai năm ở trong tay Trình Danh Chấn, hai vị Quận Thừa đại nhân càng không muốn đuổi theo Minh Châu Quân đi cứu thành Thanh Chương. Tuy rằng bọn họ đủ tỉnh táo biết rằng, quận binh Võ Dương tuyệt đối không phải là đối thủ của Minh Châu Quân, nhưng có thể giằng co một khắc thì giằng co một khắc. Trên đường làm cho Trình Danh Chấn kéo dài thời gian càng dài, Tang Hiển Hòa và tướng quân bên kia nắm chắc cơ hội thắng càng lớn. Và dựa vào tình thế trước mắt Trình Danh Chấn tuyệt đối không thể cùng một thời gian bắt hết cả hai người bọn họ vào lưới. Chỉ cần đoàn người thủy chung vẫn duy trì giữ khoảng cách nhất định, mỗi trận đều áp dụng chiến thuật “Cụp đuôi” để rút lui, cũng sẽ không có nhiều nguy hiểm lắm. Mà Minh Châu Quân dù có thể phá thành phía trước đuổi tới Thanh Chương, cũng sẽ lâm vào cục diện hai mặt đều có địch. Ngụy Trưng làm việc cẩn thận hơn rất nhiều so với những người khác, thấy hai vị đồng môn cũng không chịu buông tha Trình Danh Chấn, có lòng nhắc nhở: - Hay là cho ngoài thành Minh Thủy nghỉ ngơi cả đêm đi, dù sao kẻ cắp cũng đã ở chỗ này kinh doanh nhiều năm, địa lợi và lòng người hai phương diện đó đều chiếm ưu thế. Hơn nữa giờ phút này kẻ trộm đã cùng đường bí lối, chúng ta nếu làm ác quá, ngược lại sẽ không có lợi gì mà dẫn đến chó cùng dứt dậu quay lại cắn chúng ta một cái trước khi chết! - Cắn chúng ta một cái, không phải giống với phải chết sao? Trời bắt hắn phải chết, thì địa lợi và lòng người quản thì có thể tác dụng gì? Ỷ vào việc mình là người lớn tuổi nhất, Dương Thiện Hội lập tức phản bác. Hiện giờ trong tay lão chỉ còn lại không tới một trăm huynh đệ, mặc dù bị đánh đại bại, quang cảnh cũng không đến mức thảm bại. Không bằng dốc toàn lực ra, để hắn không kịp xoay người trở tay. - Nếu liều mạng Võ Dương quận binh chịu chút tổn thất mà xoay chuyển được thế cục thành thắng. Ngụy mỗ không tiếc tan xương nát thịt! Có lẽ do đã chịu uất ức đã quá lâu, Ngụy Đức Thâm nói chuyện giọng điệu rất là kích động. Để ý thấy ánh mắt kinh ngạc của Ngụy Trưng, gã thở dài, tiếp tục giải thích, nói: - Chúng ta đã nhiều năm tiêu diệt thổ phỉ mà không có kết quả, hao binh tổn tướng, lần đó nếu không phải các quân chủ soái đều chỉ lo cho chính mình, không chịu thay đồng môn suy tính nguyên nhân? Ngụy mỗ hôm nay có ở đây dẫn đầu đoàn người, đỡ phải lần sau quyết chiến, đứng ngoài sự sống chết của đoàn người. Một câu, làm cho hai người Dương Thiện Hội và Ngụy Trưng không nói được lời phản bác nào. Trước là hy sinh người khác, bảo toàn tính mạng của chính mình là người khôn ngoan. Sau thì quen đọc sách thánh hiền, tâm tư nhạy bén, đại nghĩa ở trước mặt cũng không có cách nào đi đường vòng mà qua. - Huyền Thành, ta biết ngươi là vì quận Võ Dương, vì Nguyên đại nhân. Ngụy Đức Thâm thay đổi giọng điệu rất nhanh, trầm giọng bổ sung. - Nhưng quận Võ Dương dù sao cũng là Đại Tùy quận Võ Dương. Nếu Đại Tùy bị kẻ cắp lật đổ rồi, quận Võ Dương chúng ta có thể chỉ lo cho thân mình sao? Đây đúng là chỗ khó nhất của Ngụy Trưng. Thân là phụ tá của Nguyên Bảo Tàng, gã đương nhiên muốn đặt lợi ích của chủ nhân lên hàng đầu. Mà Tang Hiển Hòa và đoàn người làm sao có thể nhanh đến mức như vậy? Mưu mẹo trong đó có thể lừa gạt được người khác, nhưng không dấu diếm người có mưu mô là gã. Nguyên Bảo Tàng cùng Ngõa Cương trại sớm đã có liên lạc! Nghĩ đến đáp án này, Ngụy Trưng cảm thấy sau lưng mồ hôi lạnh ứa ra. Gã nhận quan bổng Đại Tùy, theo lý nên trung với Đại Tùy. Mà Nguyên Bảo Tàng đối với gã lại có ơn tri ngộ, theo lý gã cũng cần báo đáp. Chỉ trong chốc lát, hai chữ “Trung” đấu đá nhau rất gay gắt trong lòng Ngụy Trưng, va chạm, hỏa hoạn văng khắp nơi. Rốt cuộc lựa chọn người nào, gã lại chậm chạp chưa đưa ra được quyết định!