- Ta không phải, ta không phải có ý kia, Nhị Mao, ta... Đỗ Ba Lạt bị mọi người nhìn đến chột dạ, cúi đầu xuống, lầm bầm giải thích. Từ lúc Chu Ninh chết, Vương Nhị Mao không hề trêu chọc bất kỳ nữ nhân nào. Các anh em trong Minh Châu Quân cũng rất quan tâm, không ở trước mặt của Vương Nhị Mao nhắc tới chuyện cũ khiến người ta thổn thức kia. Nhưng mặc dù như thế, trước sau thanh minh hàng năm, mọi người luôn thấy có một vài ngày Vương Nhị Mao một mình cưỡi ngựa đi ra ngoài, y nói là đi săn thú, nhưng bóng dáng cô độc lại không thể dấu diếm bất kỳ ánh mắt quan tâm nào. - Không có việc gì. Đã qua nhiều năm như vậy! Vương Nhị Mao nhún nhún vai, làm ra vẻ không sao cả. Thấy đối phương thoải mái như thế, trong lòng Đỗ Ba Lạt càng cảm thấy áy náy: - Ta, hà, ta già nên hồ đồ rồi! Chính mình không quản được miệng mình, ta, ta thật sự, ôi... - Được rồi, Tam ca. Hai người chúng ta đều già rồi, cũng đừng lộn xộn nữa, mọi việc đều nghe Tiểu Cửu đi! Tôn Đà Tử thở dài, cười đề nghị. Lúc này, Đỗ Ba Lạt cũng chưa đối chọi quá mức với lão. Gật gật đầu, ỉu xìu ngồi ngay ngắn. - Hai vị lão nhân gia cũng đừng nói như vậy, chúng ta có việc hãy cùng nhau thương lượng. Dù sao hai vị ăn muối còn nhiều hơn so với chúng ta ăn cơm! Trình Danh Chấn vội vàng tiếp lời, nhân tiện đem câu chuyện quay lại chính đề: - Minh Châu Quân của chúng ta có thể ở trong loạn thế sống được đến hiện tại, chủ yếu cũng là bởi vì mọi người hiểu rõ lẫn nhau, trên dưới đồng lòng. Nếu theo Đậu đương gia đề nghị, hiện giờ từ hơn năm ngàn người lập tức gia tăng đến hơn mười lăm ngàn người, chỉ sợ quan quân đủ tư cách đều gom góp không đồng đều. Nếu Đậu Đại đương gia nhân cơ hội đề xuất muốn an bài vài người đến đây hỗ trợ, ta cũng nghĩ không ra lý do gì cự tuyệt! - Vậy sao được! Dù sao cũng là người từng trải, bình tĩnh lại nghĩ đến việc phòng bị Đậu Kiến Đức, Đỗ Ba Lạt lập tức hiểu cách làm của Trình Danh Chấn. Nhưng loại phòng bị này điều kiện trước hết là Đậu Kiến Đức không yên lòng với Minh Châu Quân, mà theo tình huống trước mắt xem ra, Trình Danh Chấn đoán lại mười phần là không căn cứ! Thấy nghi ngờ trong mắt mọi người, Trình Danh Chấn tiếp tục giải thích: - Nếu ta làm Đại tổng quản Tương Quốc, đối với người mới tới và các huynh đệ của Minh Châu sẽ xử lý công bằng trong mọi việc. Nếu chẳng may phương bắc hoặc là phương tây nổi lên khai chiến, tất cả huynh đệ sẽ chẳng phân biệt thân sơ toàn bộ đều phải đi. Cứ như vậy không cần nhiều trận chiến, chỉ hai ba trận đánh, Minh Châu Quân cũng sẽ không còn là Minh Châu Quân nữa. Đậu Đại đương gia muốn đổi người nào, muốn điều khiển tướng lĩnh nào, thậm chí đem ta điều đi nơi nào, cũng sẽ không có trở ngại gì! - Trước trộn lẫn hạt cát, rồi đào góc tường, rút ra Đại Lương, chiêu số này chúng ta đều hiểu! Đỗ Ba Lạt thở dài, thấp giọng đáp lại. Trong lòng đúng là vẫn còn cảm thấy Trình Danh Chấn có chút quá mức cẩn thận, ngẫm nghĩ một chút, lại hạ giọng nói: - Nhưng nếu chúng ta biết những thủ đoạn này, tự nhiên sẽ cẩn thận phòng bị, sẽ không dễ dàng để cho người khác làm gì cũng được! Trong tay có nhiều binh, dù sao cũng tốt hơn so với ít binh. Nếu chẳng may xảy ra chuyện không hay gì, cũng có thể làm cho người ta phải kiêng dè. Hơn nữa ngươi thấy lão Đậu không có ý tốt hay sao? Mấy ngày qua, ta vẫn cẩn thận để ý, nhưng một chút cũng chưa phát hiện! - Con cũng nhìn không ra. Nhưng con không muốn để cho người ta có cơ hội này! Trình Danh Chấn lắc đầu, vô cùng thẳng thắn thừa nhận. - Đậu Thiên Vương này, con vẫn không thể hiểu được. Cho nên, trước khi hiểu rõ ràng, con không muốn để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội làm tan rã Minh Châu Quân. Càng không muốn làm cho mình có nhiều binh, dẫn tới người khác phải e dè. Cứ như hiện giờ thế này, mấy ngàn binh mã, trông coi ba huyện Bình Ân và đầm Cự Lộc là tốt nhất. Dù sao đây mới là căn cơ của chúng ta, bất kể bên ngoài phong vân thay đổi thế nào, người khác cũng khó mà nuốt nổi được! Nói mấy câu chín chắn như vậy, căn bản không giống xuất ra từ miệng của một người trẻ tuổi. Đỗ Ba Lạt nghe con rể nói như thế, biết sự tình đã không thể thay đổi, cắn cắn môi, thở dài nói: - Dù sao chỉ cần không phải ngươi kích động nhất thời, ta cũng không thể nói gì. Ta đã lớn tuổi như vậy rồi, còn muốn gì nữa, không phải là hy vọng nhìn ngươi cùng Quyên Tử bình an sao? Nhìn con gái và con rể vẻ thương yêu, lão lại nói tiếp: - Hiện giờ ngươi cũng đã quyết định như vậy rồi, mặc dù trong lòng lão Đậu nghi ngờ ngươi vô căn cứ, không nắm được chính xác nhược điểm cũng không thể đuổi tận giết tuyệt. Chỉ có điều về phía các huynh đệ ngươi giải thích như thế nào? Ngươi thì cam tâm cả đời làm một Quận Thủ nho nhỏ, còn các huynh đệ chẳng lẽ cũng đều cam tâm vĩnh viễn làm hương dũng sao? - Chỉ cần cha, Lục thúc, Ngũ thúc và cả Quyên Tử, Nhị Mao hiểu lòng dạ của ta là được. Còn những người khác, sau này ta sẽ triệu tập bọn họ lại, cùng thương lượng hướng đi sau này. Trình Danh Chấn gật gật đầu, thấp giọng đáp lại. Đỗ Ba Lạt nhắc nhở rất đúng, nếu hắn không thể cho bọn thủ hạ tiền đồ tốt hơn, tất nhiên sẽ có nhiều người tự mình đi tranh thủ. Nhưng mà, phụ thuộc vào dưới cờ của Đậu Kiến Đức, lại duy trì được tính độc lập tương đối cho Minh Châu Quân, là con đường tốt nhất mà hắn có thể nghĩ đến lúc này. Nồng cốt này hắn nhất định phải bám lấy, về phần những chuyện khác của nồng cốt này, không phải là không thể tưởng được, mà là căn bản tạm thời không có khả năng để bận tâm. - Ta đã nói, đã lớn tuổi như vậy rồi, đâu còn muốn gì nữa! Đỗ Ba Lạt hậm hực trả lời, sau đó đem quay đầu nhìn Tôn Đà Tử. - Còn ngươi, lão Lục? Tôn Đà Tử đã sớm có quyết định, cười nói: - Không nói gạt ngươi, ta vẫn cảm thấy Đậu Gia Quân có rất nhiều chỗ không được tự nhiên, chỉ có điều là không biết không được tự nhiên cụ thể ở chỗ nào, dù sao không thoải mái giống như Minh Châu Quân chúng ta! - Lão già kia! Đỗ Ba Lạt thở phì phì bĩu môi: - Ngươi dám không ở lại, ta đánh gãy chân của ngươi! - Ta đi theo Tiểu Cửu ca! Không đợi Đỗ Ba Lạt quay sang hỏi mình, Vương Nhị Mao đã chủ động tỏ thái độ. - Làm quan địa phương cũng có phần nghiện đấy, người khác nhìn thấy ta phải xưng hô một tiếng Vương lão gia. Không phải hôm nay Đậu Kiến Đức đã nói cho ngươi bốn Huyện lệnh sao? Cho ta một, để cho ta hai ngày nữa cũng bị người quỳ lạy nghiện! - Không nghiêm chỉnh! Trình Danh Chấn cười quở trách một câu, trong lòng lại cảm thấy rất là ấm áp. Ngay từ lúc đầu ở huyện Quán Đào, hai người gần như đã như hình với bóng. Nếu Vương Nhị Mao hôm nay biểu hiện có phần do dự, thật đúng là hắn khó xác định được lựa chọn của bản thân có chính xác hay không. Trên thực tế, từ lúc tiến nhập vào Đậu Gia Quân đến giờ, Đậu Kiến Đức cũng chưa có hành động gì khác người đối với Minh Châu Doanh. Chỉ có điều trong lòng Trình Danh Chấn rất bất an, tựa như Tôn Đà Tử nói vậy, cảm giác, cảm thấy Đậu Gia Quân có nhiều chỗ không đúng, rốt cuộc không đúng chỗ nào thì lại nói không được. Loại dự cảm bất an này càng mãnh liệt hơn từ lúc Đậu Kiến Đức thu xếp cho hắn hai lần nghiêm quân kỷ, mãnh liệt đến mức như đao đặt dưới lưng của hắn, nếu không lập tức né ra, thì sẽ tùy thời tùy lúc mà có nguy hiểm chết người. Về phần loại dự cảm này là do lo âu quá mức mà sinh ra, hay là do trong cuộc đấu tranh sinh tồn luôn gặp nguy hiểm mà trở thành trực giác, bản thân Trình Danh Chấn cũng không rõ ràng lắm. Cho nên hắn chỉ có thể cẩn thận mà phòng bị, thà rằng tin là có chứ không thể không tin. Dù sao, trong thời loạn thế này, công danh phú quý gì cũng đều là nhất thời, chỉ có sống sót, mới là đạo lý duy nhất.