Đám người Vương Phi bị quở trách, lập tức không còn dáng vẻ bệ vệ như lúc trước. Oán hận nhìn Trương Cẩn vài lần, cúi đầu trở về vị trí cũ. Trình Danh Chấn hướng về phía Trương Cẩn cười xin lỗi, thấp giọng khuyên: - Ngươi đừng nghĩ lời mấy người kia là thật. Mọi người ở chung với nhau lâu như vậy, ai như thế nào còn không biết rõ sao? Sắp tới tự mình ở bên ngoài chú ý chăm sóc tốt cho bản thân, nếu có cần, đừng ngại gửi một phong thư về, có thể giúp ngươi xử lý, ta tận lực giúp ngươi xử lý là được! - Đa tạ Giáo đầu lượng thứ! Trương Cẩn thấy uất ức hai mắt đỏ bừng, nho nhã lễ độ như cũ đáp lại. - Bất kể đi đến đâu, Trương mỗ đều là thuộc hạ của Giáo đầu. Nếu có việc cần, cứ việc tới tìm thuộc hạ! - Ta biết! Trình Danh Chấn cười gật đầu, trên mặt tràn đầy hiểu biết. - Ngươi lăn lộn bên ngoài tốt, ta cũng có chút thể diện. Ở sâu trong nội tâm, hắn cũng không nghĩ đến người đầu tiên rời đi lại là Trương Cẩn. So với sự hấp tấp và lỗ mãng của đám người Vương Phi và Đoàn Thanh, Trương Cẩn là người điềm đạm, thận trọng nhất, cũng là... tâm phúc đáng tin cậy nhất, một khi rời khỏi, rất nhiều chuyện trong nội bộ Minh Châu Doanh cần bắt đầu chú trọng sắp xếp lại. Nhưng đây là lựa chọn hắn làm ra là cái giá tất nhiên phải trả, mặc dù hơi đau, nhưng lại không thể không dứt bỏ. - Ta dự định phát triển dưới trướng tướng quân Phục Bảo, Giáo đầu nếu như có rảnh rỗi, kính xin thay tôi tiến cử! Trương Cẩn chắp tay hành lễ, đưa ra yêu cầu của bản thân. - Không thành vấn đề! Trình Danh Trấn thống khoái mà đáp ứng. Quay đầu nhìn Trương Cẩn từ phía sau, né tránh vài cái, cười đề nghị. - Mọi người có yêu cầu gì, đừng ngại cùng nói ra đi. Ta về giải quyết cùng một lúc, cũng đỡ phải vì chuyện giống nhau mà chạy hai chuyến! Mấy quan quân cấp thấp Trương Cẩn không bị gây bất kỳ khó dễ gì, rút cục trong lòng yên ổn, chậm rãi tiến lên, đều tự đề xuất muốn đi. Trong đó có mấy người chỉ thuần túy là vì muốn giành một vị trí nhỏ nhoi trong cái thời đại mới này, còn lại mấy người đều sớm bị lời nói có lý lôi kéo rồi, tâm tư đã không ở trong Minh Châu Doanh. Trình Danh Chấn cân nhắc một chút, cũng đã nhìn rõ ràng tâm tư của mọi người. Hắn cũng không mở miệng nói, bất kể ai có yêu cầu gì, cũng đều ghi chép, đáp ứng. Mạnh Đại Bằng vốn nhất nhất theo đám người Vương Phi, thấy Trình Danh Chấn đáp ứng thẳng thắn, cũng lảo đảo nghiêng người bước ra khỏi đội ngũ. Hành động như vậy lặp lại lập tức gây nên một làn sóng hò hét. Vừa rồi học được một bài giáo huấn, đám người Vương Phi không dám nói ra lời làm nhục y, nhưng cũng không để miệng nhàn rỗi, cười lạnh không ngừng. - Ngươi đừng để ý đến bọn họ, ngươi càng để ý, bọn họ càng lên nước! Trình Danh Chấn khách khí khoát mạnh tay áo, thấp giọng an ủi. - Thuộc hạ, thuộc hạ không phải việc của mình! Mạnh Đại Bằng vẻ mặt hổ thẹn, kiên trì nói: - Đúng, thuộc hạ có mấy người thuộc hạ, từng ở dưới chướng Dương Công Khanh làm việc quá sức. Vừa rồi, Dương Công Khanh đã từng phái người tới thăm, cho nên, cho nên bọn họ... - Để cho bọn họ đi đi. Không cần nhăn nhăn nhó nhó! Đã nhiều người tình nguyện như vậy, có them vài người Trình Danh Chấn không không quan tâm, phất tay, rộng lượng đáp ứng. Quay đầu, thấy đám người Trương Cẩn sắc mặt đầy cảm động, cười cười, tiếp tục nói: - Mấy người các ngươi nếu có người thân tín nguyện ý cùng nhau đi ra ngoài thành, cũng có thể cùng nhau đi. Đi ra ngoài không dễ dàng, dù sao cũng phải có mấy người tin cẩn giúp đỡ. - Tạ ơn Giáo đầu! Đám người Trương Cẩn cúi lạy, trong lòng vừa cảm động, lại vừa hổ thẹn, không biết rốt cuộc nên nói gì mới tốt. - Nhưng có một điều! Trình Danh Chấn đột nhiên nghiêm sắc mặt, lớn tiếng nhấn mạnh. - Nếu có người không muốn đi với các ngươi, các ngươi cũng không thể cưỡng ép. Nếu không, một khi bị ta phát giác, chẳng những người các ngươi không mang đi được, mọi người sau này ngay cả huynh đệ cũng không phải! Trương Cẩn rùng mình, cùng kêu lên đáp ứng. - Không dám. Giáo đầu đối đãi như thế, thuộc hạ nếu còn làm việc bỉ ổi đó, vậy còn là người sao? - Biết vậy là tốt rồi! Trình Danh Chấn thở phào một cái, trong nháy mắt khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, - Mọi người đều trở về chuẩn bị đi. Trưa mai, ta cho tất cả các ngươi rời đi. Ngày sau mặc kệ thiên nam địa bắc, chúng ta vẫn là huynh đệ tốt! - Tuân mệnh! Các tướng cùng kêu lên đáp ứng, mang theo sự xúc động hoặc trong lòng đầy nuối tiếc chia làm hai bên đều tự rút lui ra. Ngũ Thiên Tích không đi cùng một trong hai bên đó, mà lề mà lề mề đi đến cửa trướng, nhìn không ai chú ý tới mình, liền nhanh chóng ra về. - Ngươi có việc sao? Trình Danh Chấn bị hành động bí hiểm của y làm hoảng sợ, cau mày hỏi. Ngũ Thiên Tích hạ thấp giọng, lạnh lùng đề nghị: - Đám người này đúng là gió chiều nào che chiều nấy. Giáo đầu đùng vì bọn họ mà tức giận, đêm nay ta phải lén lút đi chặt đầu bọn họ, sau đó tìm khe suối không có người ném xác đi. Nếu Đậu Kiến Đức truy cứu, người cứ nói quan quân có mối thù lớn với họ, cho nên thừa dịp sắp xếp lại đội ngũ đã hạ độc thủ trả thù! - Hồ đồ! Trình Danh Chấn vừa kinh ngạc, lại vừa buồn cười. - Ta muốn giết bọn họ, tại sao không tự mình động thủ? Chẳng lẽ ngay cả Đậu Thiên Vương cũng can thiệp xử lí thuộc hạ của ta sao? Ngươi đừng có đoán mò, cũng là chưa học được thủ đoạn tàn nhẫn đó? Ngũ Thiên Tích ngây người, cẩn thận dò xét Trình Danh Chấn, phát hiện đối phương thực sự không nói láo. Miệng lắp bắp, nhỏ giọng nói: - Ta không phải nên tức giận sao? Năm đó Đậu tướng quân dưới trướng thời gian... - Ngươi không học chuyện tốt chút đi! Trình Danh Chấn hung hăng đấm Ngũ Thiên Tích một quyền, thấp giọng quở trách. Nghĩ đến y đã ở bên cạnh Tang Hiển Hòa đảm nhiệm đội thân vệ nhiều năm, việc âm thầm hạ độc thủ hay những chiêu sát hại dị kỷ khác trong Đại Tùy quân lữ không phải là cái gì mới mẻ. Dựa vào than thủ và tính cách của Ngũ Thiên Tích, đương nhiên là việc chấp hành nhiệm vụ ngày đó không thể để lộ ra ngoài. - Ha hả ha hả! Ngũ Thiên Tích bị một quyền mạnh, sau đó xoa bả vai cười mỉa. - Không có việc gì trở về nghỉ ngơi đi, chớ nghĩ tới việc hại người. Đều đã từng cùng nhau đồng sinh cộng tử, lẽ nào ngươi lại nhẫn tâm đến vậy! Trình Danh Chấn biết rằng y xuất phát từ ý tốt, không tiện chỉ trích quá nhiều, lắc đầu, thấp giọng truyền lệnh. - Ha hả ha hả! Ngũ Thiên Tích cười gượng, nhất định không chịu rời đi. Trình Danh Chấn nhìn kỹ y một chút, chần chừ hỏi: - Còn có chuyện sao? Có chuyện gì ngươi cứ việc nói thẳng? muốn cùng ai đi kiến công lập nghiệp, ngày mai ta giúp ngươi tiến cử! - Cháu con rùa mới thấy lợi quên nghĩa! Ngũ Thiên Tích lập tức hướng trên mặt đất nhổ một ngụm nước miếng, khinh thường đáp lại. - Từ ngày Giáo đầu đánh bại ta trở đi, Ngũ Thiên Tích ta liền đem mạng của ta đặt trên tay Giáo đầu. Cho dù lên núi đao, xuống biển lửa, Giáo đầu ở phía trước bước một bước ta cũng bước một bước, Ngũ Thiên Tích ta tuyệt không đùa bỡn, nhút nhát! - Không đến mức đó! Trình Danh Chấn thấy Ngũ Thiên Tích nói như vậy rất cảm động, cười nói rõ ngọn ngành cùng đối phương. - Ta không đủ bản lĩnh cho các ngươi đại phú đại quý. Nhưng bảo toàn sinh mạng môn đạo vẫn có thể! - Ta biết ngay là như thế này! Ngũ Thiên Tích nhếch miệng cười, dường như đã xem thấu tâm tư Trình Danh Chấn. - Khi Đậu Kiến Đức nói, ta đã sớm nhìn ra. Sợ Giáo đầu nói ta nhiều chuyện, cho nên vẫn thẹn không dám nói với ngài. Hôm nay ngài đi bước này tuyệt đối đúng, những người nhìn không ra, sớm muộn gì có một ngày sẽ hối hận! - Ngươi nói cái gì đó! Không được thuận miệng nói càn! Trình Danh Chấn bị cười đến trong lòng hốt hoảng, nhanh chóng giải thích. - Ha hả ha hả! Ngũ Thiên Tích tiếp tục cười ngây ngô, trong ánh mắt lại lộ ra thêm vài phần giảo hoạt. - Họ Đậu mấy ngày này giở ra mấy thủ đoạn kia, có bên nào không phải Đậu tướng quân từng chơi còn dư lại? Khác biệt duy nhất là mức độ nông sâu mà thôi! Hắn ta còn cho mình là người thông minh, người khác cũng nhìn không ra! Kỳ thật hắn ta mới là người ngu ngốc nhất! - Ngươi, tên tiểu tử này! Trình Danh Chấn lại cho Ngũ Thiên Tích một quyền, không biết như thế nào mới khiến Đậu Kiến Đức nhận thức tốt. Dựa vào sự từng trải của Ngũ Thiên Tích ở Đại Tùy quân lữ, Đậu Kiến Đức an bài đủ loại, chỉ sợ an bài giống nhau sẽ bị người khác nhìn thấu. Có lẽ tự mình Đậu Kiến Đức không muốn phòng bị Minh Châu Doanh, nhưng biểu hiện bên ngoài và lời nói, cuối cùng lại hoàn toàn không giống nhau. - Thì như bây giờ cũng tốt! Thấy Trình Danh Chấn cuối cùng vẫn không thay đổi ý định, Ngũ Thiên Tích cười khổ lắc đầu. - Như vậy, cho dù làm cho Đậu Kiến Đức mất hứng, nhưng không đến mức gây ra cho hắn ta những nghi ngờ không có căn cứ. Nếu không, tiếp nhận chức Đại tổng quản, chẳng những trong lòng người không nỡ, Đậu Kiến Đức cũng sẽ không ngủ yên giấc! Nếu ngay cả Ngũ Thiên Tích cũng có thể đoán được quan khiếu, Trình Danh Chấn biết rằng lúc này ở Đậu Gia Quân cũng có không ít người đã mơ hồ phảng phất đoán ra nguyên nhân bản than bỏ võ theo văn. Chỉ có điều những người này bởi vì đều đứng từ góc độ và lợi ích không giống nhau, cho nên không nói đâm phá, để Đậu Kiến Đức mượn danh nghĩa của mình mà thôi. - Ngươi đừng đoán đông đoán tây, căn bản không có chứng cớ, cũng đừng có nói năng lung tung! Do dự một chút, hắn thấp giọng hướng Ngũ Thiên Tích dặn dò. - Ta biết rằng. Ngũ Thiên Tích dùng bàn tay to của mình che miệng lại. - Ta bắt nó mục nát trong bụng còn không được sao? Ai bảo chúng ta thực lực không bằng người đâu! Tiên sư bà nội nhà nó chứ, sớm muộn gì cũng có một ngày...