Trình Tiểu Cửu thấy vậy không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là cố đè nén cơn giận lại, ôn hòa nói: - Được, để mặc muội xử lý vậy, ta không để tâm nữa. Muội cũng đừng sầu não, ngày mai chúng ta lại tiếp tục xé vài miếng vải, để muội chơi đùa cho vui. Tiểu Hạnh Hoa nghiến răng, tiếp tục xé tấm vải, rất nhanh làm chiếc áo ngay cả tất cũng khó mà may được. Thấy cô gia và tiểu thư đột nhiên giận dỗi như này, Xảo Nhi sợ lè lưỡi, chậm rãi lui ra ngoài. Trình Chu Thị ở trong phòng may vá thì cười cười, đứng lên, nhẹ nhàng khép cửa phòng lại. - Tiểu Cửu đáng chết, Tiểu Cửu xấu xa. Thấy không có ai ở gần nữa, Tiểu Hạnh Hoa tức giận bất bình nói: - Muội chưa hề đo người ngươi, chỉ dùng mắt đánh giá, đương nhiên là phải may lỗi rồi. Huynh còn định khoe cho người khác thấy ư, là muốn để người khác chê cười muội đúng không? - Ta làm sao dám! Trình Tiểu Cửu cười khổ lắc đầu. - Ta không mặc đi ra ngoài cho người khác nhìn nữa, là được chứ gì? - Bị xé như này rồi, huynh đương nhiên là không mặc được nữa. Tiểu Hạnh Hoa liếc hắn, bĩu môi nói. Lại thấy bộ dạng của Trình Tiểu Cửu lúng túng, nàng lại không kìm được bật cười, lấy tay lau khóe mắt, nàng dịu dàng đề nghị: - Để muội đo người huynh đi, huynh đứng yên không được cử động. Dứt lời, không để Trình Tiểu Cửu phân trần, nàng đã lấy ngón trỏ và ngón cái ước lượng chừng sáu xích, một năm một mười đo trên người hắn. Lúc này đang là tháng sáu, Trình Tiểu Cửu bỏ áo ngoài, chỉ mặc một áo lót bên trong, bị ngón tay của thiếu nữ nhấn lên nhấn xuống trên người, cả người cảm thấy tê dại ngứa ngáy. Trong giây lát trong người nóng rực, trong mạch đập dâng lên một nỗi xung động khó diễn tả. Tiểu Hạnh Hoa không biết mình gây họa, bỗng nhiên nghe tiếng thở hổn hển như trâu của Trình Tiểu Cửu, kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, hỏi: - Tiểu Cửu ca, mặt của huynh sao lại đỏ như vậy? Không phải là phơi nắng nhiều quá bị bệnh đấy chứ? Nói xong, động tác đo của nàng dừng lại, năm ngón tay thon dài đặt lên trán hắn. Trình Tiểu Cửu vốn đã bị mùi hương thơm cơ thể thiếu nữ làm cho tim đập mạnh, tâm trạng bất ổn, lúc này lại cảm nhận được sóng nhiệt mềm mại đặt trên trán, tức khắc máu nóng toàn thể xông lên, hắn cố gắng ra lệnh cho mình ngửa ra sau để tránh, nhưng thân thể lại không nghe lời mà tiến về trước. Đang trong lúc giằng xé, cánh tay chợt cứng lại, không biết tự lúc nào đã ôm lấy người ngọc vào lòng. - Tiểu Cửu ca! Tiểu Hạnh Hoa vừa thẹn vừa giận, đem hết sức lực toàn thân tránh ra nòoài, nhưng cánh tay của hắn giữ đằng sau như kìm sắt càng ôm chặt chẽ, làm nàng không thoát ra được. Nàng muốn hét to bảo Tiểu Cửu buông tay ra, bất chợt lại ý thức được đây là nhà của vị hôn phu tương lai của mình, mà mẫu thân Tiểu Cửu và tỳ nữ của nàng lại cách một bức vách, nếu bị hai người đó nghe được, sau này nàng khó mà nhìn mặt họ. Trái cũng không được mà phải cũng không được, lại thấy ánh mắt Trình Tiểu Cửu rực lửa, đôi môi càng lúc càng ghé sát gần, thiếu nữ sợ đến mức nhắm nghiền hai mắt, cả người trong nháy mắt căng cứng. "Chỉ mong sau này huynh ấy sẽ đối xử tốt với mình!" Thiếu nữ nhắm mắt lại, tự thì thầm cầu khẩn trời xanh. Lúc này thiên địa nhưng ngừng trôi, Trình Tiểu Cửu chỉ nghe được tiếng tim mình và tim của đối phương đang đập mạnh " Thình thịch thình thịch thình thịch", "Thình thịch thình thịch thình thịch". Tiếng tim đập này như trống trận, khích lệ hắn vượt qua mọi chông gai, anh dũng tiến tới.."Thình thịch thình thịch thình thịch", "Thình thịch thình thịch thình thịch", tiếng tim đập này như tiếng sấm, làm thức tỉnh bản năng nguyên thủy nhất trong cơ thể hắn. Hắn nhắm mắt lại, tiếp tục theo chỉ dẫn của bản năng, cảm nhận được cơ thể của vị hôn thê Hạnh Hoa nóng bỏng, cảm thụ được hơi thở của vị hôn thê TIểu Hạnh Hoa nóng rực, gần, gần hơn nữa, máu toàn thân trong nháy mắt đã sôi trào, bên môi hắn bỗng nhiên cảm nhận được vị mát lạnh, rất mát, rất lạnh, tê dại, thẩm thấu vào tâm can. Trình Tiểu Cửu hơi sửng sốt, lửa dục vọng trong lòng chợt tắt, hắn mở bừng mắt, sau đó với tốc độ nhanh nhất đặt thiếu nữ trong lòng lên giường, sau đó muốn tìm nơi nào để trốn, chân lại dẫm phải tấm vải rách bị Tiểu Hạnh Hoa ném dưới đất, cả người loạng choạng, xấu hổ ngồi xổm bên giường. - Hạnh Hoa, ta... Nhìn thiếu nữ rơi lệ, trong lòng Trình Tiểu Cửu đau xót, định đưa tay lên tát vào mặt mình, bàn tay vừa hạ xuống một nửa, lại bị một bàn tay nhỏ bé ấm ấp cầm lấy. Vị hôn thê Tiểu Hạnh Hoa mở mát, vừa dùng tay kia gạt lệ, vừa xấu hổ ra lệnh: - Muội không cho huynh tự đánh mình! Tiểu Cửu ca, vừa rồi huynh làm muội sợ muốn chết. - Ta... vừa rồi ta hồ đồ quá! Trình Tiểu Cửu đỏ mặt giải thích, lại sợ cử chỉ lỗ mãng của mình làm Tiểu Hạnh Hoa giận, liền mềm mỏng dịu dàng nói: - Vừa rồi ta có làm muội bị tổn thương không? Vừa rồi nhiệt độ trong phòng thật là nóng, khiến cho thần trí ta không rõ ràng lắm. - Bị tổn thương chứ, đương nhiên là rất bị tổn thương rồi. Huynh làm muội sợ đến mức suýt nữa ngất đấy. Tiểu Hạnh Hoa vung tay lên muốn đấm hắn, nhưng cả người lại không có chút sức lực nào, đánh vào ngực Trình Tiểu Cửu nhưng đụng phải hòn đá. Phát tiết xong, lòng của nàng mềm đi, bèn vỗ vỗ bên mép giường, khẽ ra lệnh: - Tiểu Cửu đáng chết, ngồi xuống đấy, ngồi bên cạnh muội. - Được được. Trình Tiểu Cửu liên thanh đáp ứng, ngồi xuống bên cạnh nàng. Tuy rằng là giường của hắn, hắn cũng không dám thật sự ngồi vào, chỉ ngồi dứ dứ bên mép, giữ khoảng cách với Tiểu Hạnh Hoa. - Ngồi gần chút nữa, Tiểu Cửu xấu xa. Thiếu nữ tức giận lại ra lệnh, lúc này Trình Tiểu Cửu không hề khiến nàng cảm thấy sợ, mà bộ dạng như khúc gỗ này lại khiến sâu trong nội tâm của nàng mơ hồ có chút mất mát. Trình Tiểu Cửu lại đáp lời một tiếng, cả người khẽ xê dịch tới gần vị hôn thê của mình. Tiểu Hạnh Hoa cũng đánh bạo ghé sát người với hắn, y phục hai người dính sát vào nhau, tay nàng kéo ống tay áo của hắn, đem nửa người chậm rãi dịch gần tới. Trong phòng lại yên tĩnh như u cốc, tiếng cười nói của mẫu thân và Xảo Nhi ở sát vách vọng tới, nhưng một câu cũng không lọt vào tai Trình Tiểu Cửu và Tiểu Hạnh Hoa. Bọn họ nhẹ nhàng dựa sát vào nhau, cùng hít thở, cùng cảm nhận sự ấm áp của nhau. Không hề sợ, không hề khẩn trương, chỉ cảm thấy đây đó giống như dòng suối mùa xuân và dòng suối tuyết lạnh hòa nhập vào nhau, đầy bình yên. - Ta có một chiếc áo cũ, muội có thể cầm về sửa lại cho ta. Không biết qua bao lâu, Trình Tiểu Cửu nhẹ nhàng giật giật cánh tay đã tê dại, thấp giọng nói. - Vâng! Tiểu Hạnh Hoa cũng trả lời hết sức dịu dàng, giống như con mèo nhỏ chưa cai sữa cứ dính sát vào cánh tay Trình Tiểu Cửu không rời. - Bất luận may tốt xấu thế nào, chỉ cần là muội làm, ta cũng sẽ mặc. Đừng xé nữa nhé, tấm vải lớn như thế, thật là tiếc lắm. Trình Tiểu Cửu suy nghĩ một chút, lại thấp giọng căn dặn. Căn bản không cảm nhận được lời nói của mình đã "giết cảnh đẹp" như thế nào. - Tiểu Cửu đáng chết! Tiểu Hạnh Hoa khẽ dịch người ra, chậm rãi quay đầu, nhìn gương mặt góc cạnh của Trình Tiểu Cửu, oán trách. Giờ khắc này, Trình Tiểu Cửu thấy, trong ánh mắt của nàng rõ ràng là hai ngôi sao sáng đang bùng cháy. Bị "ngôi sao" chiếu đến khiến lòng hắn mềm đi, Trình Tiểu Cửu rút tay, nhẹ nhàng cầm tay Tiểu Hạnh Hoa. Lúc này Tiểu Hạnh Hoa cũng không vội rút tay lại, mà lặng lặng để hắn nắm, cả người nàng cũng giống như bị nắm trong lòng bàn tay hắn, không lo, không sợ. - Đợi một thời gian nữa, ta sẽ đến nhà xin cậu được cưới muội. Trong lòng Trình Tiểu Cửu thấy rất thỏa mãn, cười nói. - Vâng. Hai má của Tiểu Hạnh Hoa lại đỏ bừng, đuôi mắt lại tràn ngập niềm vui sướng. - Muội bằng lòng không? Trình Tiểu Cửu đầu óc choáng váng lại tiếp tục hỏi. - Tiểu Cửu đáng chết, huynh đúng là đáng chết mà! Trả lời hắn là một câu quát khẽ mang theo ý tứ ngượng ngùng. Tiểu Hạnh Hoa cúi đầu, tựa vào bờ vai hắn. Trình Tiểu Cửu hạnh phúc muốn cất tiếng cười to, lại sợ bị mẫu thân và Xảo Nhi nghe thấy, nên tự cười thầm một hồi, vươn tay ra, lần thứ hai ôm Tiểu Hạnh Hoa vào lòng. Không có giãy dụa, cũng không run sợ, thiếu nữ an tâm áp người vào ngực hắn, nghiêng tai lắng nghe tiếng tim đập của hắn. Nàng biết mình đã tìm được một nơi chốn yên bình rồi, sau này sẽ không bao giờ sợ bị Trình Tiểu Cửu bỏ mặc như hồi còn nhỏ nữa. Lúc đó hậu viện Trình gia trống trải và kinh khủng, dưới lá cây dường như có vô số sâu bọ kiến đang nhìn nàng chằm chằm. Tận đến khi tiếng khóc của mình làm tỷ nữ trong nhà chạy đến, Tiểu Cửu đáng chết mới ló cái đầu từ trong góc phòng lên, cả người đầy bùn đất, nhưng trên mặt lại cười đầy hả hê. - Tiểu Cửu ca, huynh thích muội không? Nhớ lại chuyện cũ, Tiểu Hạnh Hoa bất an hỏi. - Đương nhiên rồi, giờ còn hỏi vấn đề này sao. Trình Tiểu Cửu nắm thật chặt tay nàng, đáp lại. Từ lúc cảm nhận được biểu cữu Chu Vạn Chương có ý từ hôn, hắn hầu như ngày nào cũng hy vọng mình có tiền đồ, để đoạt lại Tiểu Hạnh Hoa, hôm nay rốt cuộc tâm nguyện đã được đền bù, hắn sao có thể không thích nàng được chứ? - Vậy khi còn bé, sao huynh cứ trốn dọa muội? Tiểu Hạnh Hoa yếu ớt thở dài, tiếp tục truy hỏi. - Lúc còn nhỏ sao? Trình Tiểu Cửu cười đáp lại. - Chuyện lâu như vậy ròi, muội vẫn còn nhớ ư? Thì ra là như vậy! Tiểu Hạnh Hoa như trút được gánh nặng, nở nụ cười, hai mắt cong lên như ánh nguyệt. Sắc trời đã tối, tiếng ve kêu bên ngoài phòng như tiếng sáo, sâu thẳm thổi đi nỗi sợ hãi lòng người.