Mấy ngày tiếp theo, La Thành ở lại huyện Bình Ân uống thuốc điều dưỡng theo đơn thuốc của Tôn Đà Tử đã kê. Y không muốn không công nhận ân huệ của người khác, có cơ hội sẽ lôi kéo Trình Danh Chấn và đám người Ngũ Thiên Tích tỷ thí võ công. Lấy cớ tỷ thí với nhau nhưng thực ra là mang hết những gì mình đã học được ra để hỗ trợ họ. Qua mấy ngày gần gũi quan sát, Trình Danh Chấn thấy thực ra La Thành cũng không giống như vẻ ngoài cả vú lấp miệng em. Sở dĩ lúc trước cao ngạo gây ấn tượng cho người khác là vì từ nhỏ xung quanh y đã toàn gia đinh, các tướng lĩnh, có thói quen nắm quyền, căn bản là không bao giờ nói chuyện với những đứa bạn cùng trang lứa, cho nên cũng rất ít khi đặt mình vào hoàn cảnh của đối phương mà suy nghĩ. Bởi vậy, đối với ý tốt của La Thành hắn cũng không cự tuyệt, chỉ cần có thời gian thì sẽ dẫn theo đám Ngũ Thiên Tích khiêm tốn thỉnh giáo. Nói ra cũng thật trùng hợp, La Thành là một công tử kiêu ngạo như vậy lại có thể hòa hợp được với Trình Danh Chấn. Người trước không chắn miệng, không đố kỵ, nói những lời chân thành thẳng thắn. Người sau, điển hình là ngoài mềm trong rắn, chỉ cần không đụng vào nỗi lòng thì mặt ngoài cũng không có ý mạo phạm. Sự sắc bén gặp sự chắc chắn, hoàn toàn hợp nhau càng tăng thêm sức mạnh. Thực lòng mà nói, La Thành cũng biết võ công hiện tại của Trình Danh Chấn cũng không được tốt lắm. Chỉ nói vể thể lực và kiến thức cơ bản, có thể xem hắn như là một tướng tài. Bàn về thủ thuật và sự hiểu biết, hắn lại kém Ngũ Thiên Tích, Phùng Khoát Hải một bậc. Cũng may là người vẫn đủ thông minh, cho nên lúc trước kia chiến đấu vẫn có thể tự bảo vệ mình được. Nếu như gặp được cao thủ thật sự, e rằng chưa đến mười chiêu hắn đã bị người ta đánh cho ngã ngựa rồi. Vì thế, cùng lúc chỉ điểm cho đám Ngũ Thiên Tích, La Thành cũng phá lệ nhiều lần chú ý đến Trình Danh Chấn. Muốn làm cho đối phương có thể cầm giáo ra trận, xứng với danh hiệu người ngoài đã gọi hắn “văn võ song toàn”. Trình Danh Chấn lại không muốn học nhiều, khéo léo nói lời cảm ơn: - Cái gọi là “đao năm, côn tháng, giáo cả đời”, bây giờ ta mới bắt đầu học, đứng trước hai quân, cũng không ứng lắm với câu “tiêu chuẩn cắm bán đầu tiên” đó sao? Chi bằng học một ít đơn giản, không cần đánh thương người ta chỉ cần đủ để bảo vệ mình là được rồi. - Cũng được, có hai vị ca ca Ngũ, Hùng ở đây cũng không cần phải tự mình đích thân liều chết xông lên! La Thành gật đầu, thấp giọng đáp lại. Qua sự nhắc nhở của hắn, y biết mình không thể ở chỗ này lâu được, căn bản là không có thời gian bồi dưỡng đối phương thành tài. Do dự một chút, y lớn tiếng đề nghị: - Vậy, huynh cứ học dùng đao là được. Gần đây ta có một đường đao, hợp với người như huynh. Chỉ cần đối phương không rõ lai lịch của huynh, lần đầu giao thủ nhất định sẽ bị chém giết luống cuống chân tay! Vừa nói chuyên y liền bỏ lại thanh giáo dài, nhặt một tấm mâu trên giá binh khí đập gãy làm ba phần tư, chỉ lấy một đoạn dài khoảng năm thước, rồi khoa chân múa tay giảng giải: - Ngay lập tức binh khí không thể quá ngắn, quá ngắn sẽ dễ bị người khác nắm được sơ hở. Nhưng dùng một tay, nếu dài quá sẽ mất linh hoạt. Bởi vậy tùy theo cơ thể của huynh mà chọn lựa nhưng dù nặng hay nhẹ thì thuận tay vẫn là tốt nhất. Bọn Ngũ Thiên Tích ở bên cạnh nghe thấy thú vị lền bỏ hết binh khí trên tay xuống, bu lại. La Thành hít sâu một hơi, nửa ngồi trung bình tấn, quyền đáp trên tọa kỵ, sau đó cả người bỗng nhiên cong xuống, cánh tay cầm đao từ phía trước chuyển hướng sang mặt bên, sau đó lại áp xuống dưới, chụp tới, lại đảo qua, miệng hét to một tiếng, người như mãnh hổ đánh về phía trước. - Không phải mã chiến sao... Vương Phi suy nghĩ rồi hỏi một câu, sao mã chiến nửa đường lại biến thành kỵ chiến thế này, sau đó y bị Phùng Khoát Hải đem nửa câu còn lại phải nuốt vào trong. Đối với những tướng sĩ ít khi cầm binh khí dài xung trận mà nói, vừa rồi La Thành biểu diễn mấy chiêu kì lạ họ lại không thấy thế nào là tuyệt diệu. Đối với ba người Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích và Trình Danh Chấn, một chiêu này đã đủ ướt đẫm mồ hôi. Nếu là gặp nhau bất chợt, đối thủ không hề hiểu biết, tự mình đâm giáo qua, bị người cầm đao đâm phải, nửa cánh tay bay lên trời, làm sao có cơ hội thắng được? Nếu vì đau mà phản ứng chậm, cuối cùng La Thành mượn mã lực vọt tới đối phương, mình có bao nhiêu đầu cũng không đủ để chém. Đang lúc sửng sốt, La Thành xoay người, lúc này không xuất mấy chiêu đao quỷ dị, mà mang theo đao chạy về phía trước, trong giây lát cơ thể như bị đứt gãy vậy, tay cầm đao ngang thắt lưng nhún xuống, bước chân không ngừng, xông lên, hình ảnh lần lượt thay đổi, người theo đao một đường bay lên, đầu quay lại phía sau, đám Ngũ Thiên Tích theo bản năng rụt cổ lại. Chiêu này nhìn thì đơn giản nhưng uy lực lại gần bằng chiêu trước, trước đó giả như võ công không tinh, có ý để đối phương tìm được sơ hở. Sau đó vào lúc mành chuông treo sợi chỉ sẽ tránh né ở sườn yên ngựa, mượn theo tốc độ chiến ma dùng lưỡi đao đâm vào đùi hoặc vào cổ chiến mã, nếu chẳng may đi vào khoảng không, thì cùng “hồi mâu vọng nguyệt, não hậu tàng đao....” Sau đó, La Thành biểu diễn chiêu thứ ba, chiêu thứ tư, chiêu thứ năm tàn nhẫn hơn chiêu thứ nhất đến mức không tưởng tượng được. Điều hiếm có là, tàn nhẫn như vậy nhưng trong mắt người không thâm sâu, ngược lại giống như phối hợp cùng với dáng người, giống như một gã giang hồ đang nhảy múa trong cơn say vậy, rất phóng khoáng. Không đợi cho La Thành ra đến chiêu thứ sáu, Ngũ Thiên Tích đã không thế nhìn tiếp được nữa, y lao đến giá lấy một binh khí, vừa khoa chân múa tay, vừa đề nghị: - Huynh học đâu ra mấy cái chiêu quá lạ này, còn để người ta sống nữa không? - Tự hán dùng giáo đã xưng hùng trong quân mấy trăm năm, cho dù là đường giáo tinh diệu, phức tạp cũng không thể thoát được mấy quy luật đơn giản. Cho nên đường đao pháp này, chính là chuyên môn mà mấy người không qua được, ai gặp cũng chịu thiệt đấy! La Thành lớn tiếng đáp lại, vừa nói, vừa nhằm vào Ngũ Thiên Tích đâm giáo xung quanh đối phương. Sau đó như một con hổ, bổ xuống đầu Ngũ Thiên Tích. - Lập tức dùng đao, cơ thể sao có thể linh hoạt như vậy? Người làm được, chiến mã cũng chưa chắc làm được! Vẻ mặt của Ngũ Thiên Tích không phục, lớn tiếng than thở. - Luyện lâu rồi, ngồi trên lưng ngựa và đi là giống nhau. Về phần cưỡi ngựa, là phải dùng bảo mã lương câu! La Thành không thèm nhìn y mà tiện tay lại ra một chiêu đầy sát khí. - Sức lực, thân pháp như thế, chẳng phải là chiếm hết chỗ tốt rồi sao! Hùng Khoát Hải cũng không phục, nhặt được một cái gậy sáp ong lớn tiếng khiêu khích. La Thành nhanh chóng dùng mộc đao chém gậy sáp ong, trượt theo cán. Hùng Khoát Hải biết rằng hai quân trước trận đánh, tốc độ của chiến mã nhanh hơn, vội buông tay tránh ra. Thanh mộc đao của La Thành trượt dọc theo thân gậy quấn lên, không ngờ lại quấn cây gậy đâm vào giữa lồng ngực của y. Hùng Khoát Hải đau đơn lảo đảo đạp về phái sau mấy bước, phệt mông ngồi trên sân đấu võ. - Huynh, sức mạnh của Ngũ huynh đệ không hề kém Trình huynh. Nếu là mượn chiến mã, ra tay sẽ nhanh hơn! La Thành lau mồ hôi, thở hổn hển tổng kết. Mặc dù chỉ là mấy chiêu ngắn ngủi nhưng còn mệt hơn so với mấy hôm trước đấu cùng mọi người. Trình Danh Chấn nhìn mà nóng ruột, mình cũng nhảy xuống cầm giáo lên: - Để ta thử xem, thế nào mới được... - Huynh ra chiêu này không phải là giáo chiêu, nhưng cũng phá giống nhau! La Thành cũng không chút khách sáo mà vạch trần thủ đoạn của hắn, lập tức chém một đao lên lưng hắn: - Nếu là trên chiến trường, huynh đã chết rồi. Minh Châu Quân như con rắn mất đầu... Mồ hôi trên trán Trình Danh Chấn rơi xuống, đứng nguyên tại chỗ mà hồn bay phách lạc. Mấy hôm trước La Thành múa giáo như điên, lúc đó hắn cũng ở hiện trường. Vẫn cho rằng đối phương vẫn ốm yếu, ai ngờ hôm nay bị mấy chiêu giáo tinh xảo này bức ép? Có thể La Thành bị bức đến mức này trên đời này chỉ có một. Đó chính là Lý Trọng Kiên hùng cứ Bác Lăng. Chỉ có hắn, mới nắm chặt được trường đao màu đen không ra gì, cũng chỉ có hắn mới có thể dựa vào võ công bản thân không ra gì của mình mà quét qua Hà Bắc. Còn đến một ngày nào đó, lão hổ xuôi về Nam, Minh châu doanh sẽ phải đứng mũi chịu sào. Đến lúc đó, chỉ dựa vào mấy võ tướng Ngũ Thiên Tích, Hùng Khoát Hải và mấy ngàn quận binh, e rằng đến cơ hội giãy dụa của Trình Danh Chấn cũng không có. - Ta chỉ là học được gần giống như thế, đao pháp của người kia còn kỳ lạ hơn, sức mạnh cũng tương đương với ta! Nhìn sắc mặt, La Thành biết sự khổ tâm của Trình Danh Chấn, y thở dốc một hơi rồi trịnh trọng cảnh cáo. - Tướng sĩ dưới trướng của hắn thì sao, tướng sĩ thế nào? Trình Danh Chấn càng nghĩ càng kinh hãi, vội vàng hỏi. La Thành ngạc nhiên nhìn hắn, bày ra một tư thế ngươi đã biết cần gì phải hỏi ta: - Trang bị rất tốt, có tố chất huấn luyện, ai cũng hung hãn không sợ chết. - Trời ơi! Trình Danh Chấn thầm kêu khổ một tiếng trong lòng: - Sau huynh lại gây sức ép không tốt cho ta, cố tình để ta gặp Lý Trọng Kiên! Đến Ngõa Cương Quân còn phải nhượng bộ y, ta lấy cái gì mà để đọ với y đây? - Lại nào! La Thành cầm thanh đao gỗ trong tay, ánh mắt lóe lên sự say mê: - Có thể đấu cũng người này hay không, là may mắn của người luyện võ. Cầm lấy giáo, ta cầm đao cân nhắc từng chiêu một. Mấy huynh đệ chúng ta không thể lập tức hiểu được nhưng ít nhất cũng là lo cho cái họa về sau. - Được! Trình Danh Chấn bị nói làm cho cả người sôi máu lên, gầm lên đáp lại. Lần này hắn lại không cố ý nể mặt khách nữa mà ra tay bằng tất cả vốn liếng của mình. La Thành chỉ tiếp chiêu bằng một gậy gỗ đón đỡ, từng chiêu một bắt chước Lý Trọng Kiên, từng chiêu không rời khỏi chỗ hiểm yếu của Trình Danh Chấn. Hai huynh đệ càng đánh càng hăng say, càng giết càng hứng khởi. Dần dần lại quên mất kẻ địch và sự sợ hãi, say mê luyện tập võ công. Cảm giác này rất là thoải mái khiến hồn người ta không biết ở chỗ nào. Luyện tập, luyện tập, mặt trời đã lặn phía tây, có cả mùi khói bếp bay vào sân. - Hôm nay đến đây thôi, đừng để mọi người đợi lâu! Dù sao sự từng trải của Trình Danh Chấn cũng rất nhiều, hắn nhanh hơn La Thành một bước thoát thân đưa ra đề nghị. Quay đầu lại đã thấy Đỗ Quyên và Hồng Tuyến cười, hắn lại bổ sung: - Hai người đến đây lúc nào thế? Sao không lên tiếng? - Hiếm khi thấy chàng phâm tâm! Đỗ Quyên đưa khăn mặt cho hắn quan tâm mà đáp lại. Ngày nào trượng phu nàng cũng vì chuyện quận Tương Quốc mà bận từ sớm tới muộn, cứ tiếp tục như vậy chắc chắn là ăn không tiêu mất. Có thể bị La Thành kéo vào luyện võ chẳng những có lợi cho cơ thể mà tinh thần cũng được thư giãn một chút. - Ta ấy à, rất khỏe mạnh! Trình Danh Chấn vừa lau mồ hôi vừa giải thích với thê tử: - Quận chúa là khách từ xa đến, chúng ta không được lạnh nhạt! - Sao Trình đại ca phải khách sáo thế! Đậu Hồng Tuyết nghe thấy vậy liền cười, giận dỗi nhẹ nhàng: - Khách thì tùy chủ thôi, không phải sao? Hơn nữa, ta cũng đâu phải là khách? Trả lời hắn xong, nàng vừa cười cừa chào hỏi những người khác: - Võ đô úy, Hùng đô úy, thân thủ của mấy người thật là tốt. Xem như hôm nay ta được mở rộng tầm mắt rồi. Còn La công tử, sức khỏe của ngươi đã tốt hơn chưa? La Thành nghe thấy vậy vội vàng đáp: - Tốt hơn nhiều rồi. Tôn Lục thất đúng là người có tay nghề giỏi nhất nước. - Sớm biết như vậy thì đã đưa ngươi đến huyện Bình Ân từ mấy tháng trước! Không biết thật lòng hay vô ý, Đậu Hồng Tuyến cười nói: - Tĩnh dưỡng tốt cũng có thể sớm để ngươi quay về U Châu, để người nhà đỡ phải nhớ mong. Lần trước sau khi bị Trình Danh Chấn và La Thành vô ý làm giận, nàng cũng ít nói chuyện hơn với La Thành. Không ngờ hôm nay mở miệng lại có vị lạnh như băng vậy. Vừa rồi ba người Hùng Khoát Hải, Ngũ Thiên Tích và Vương Phi bị La Thành làm cho chịu nhiều thua thiệt, giờ thấy vậy họ nhướn mày vui vẻ. Còn trong lòng Trình Danh Chấn có hơi băn khoăn, cười nói xen vào: - La huynh đệ vẫn phải dưỡng thương thêm mấy ngày nữa, cũng còn để chỉ giáo võ nghệ cho ta nữa! - Như vậy thì ta phải thay mặt gia huynh tạ ơn La công tử rồi! Đậu Hồng Tuyến nhanh chóng tiếp chuyện thi lễ về phía La Thành. - Ta ta... La Thành đỏ mặt lên, khách sáo mấy câu rồi cũng không biết nói thế nào cho thỏa đáng. Xấu hổ đến toát mồ hôi, gân xanh nổi hết trên da. - Trời không còn sớm nữa, các vị tướng quân cũng đi nghỉ sớm đi! Ta đi trước, hôm khác lại luyện võ với mọi người. Đậu Hồng Tuyến cười rất “kiêu ngạo”, sau đó lại nhẹ nhàng bước đi, để lại cho mọi người đang tập võ mở trừng mắt và mồ hôi rơi đầy xuống mặt đất.