Đậu Kiến Đức căn bản không có ý định làm khó La Thành! Trước mắt Trình Danh Chấn đột nhiên loé lên tia sáng, soi tỏ mọi bí mật. Đậu Kiến Đức căn bản không định giữ La Thành lại. Ông ta không muốn trực tiếp xung đột với muội muội duy nhất của mình, mất cả thế gian chỉ còn sót lại mấy phần thân tình. Ông ta cũng không muốn làm mất thể diện Trình Danh Chấn trước mặt mọi người, khiến cho Minh Châu doanh vốn đã bất ổn lại càng thêm lục đục. Ông ta càng không muốn vì hôn sự của Đậu Hồng Tuyến mà đánh mất sự ủng hộ của các huynh đệ lâu năm như Vương Phục Bảo, Tào Đán... ảnh hưởng đến mưu đồ bá nghiệp của bản thân. Vậy nên, hắn đã đưa trước cho Đậu Hồng Tuyến một phong thư với lời lẽ nghiêm khắc, bày ra dáng vẻ muốn bắt La Thành làm con tin. Ông ta đã sớm liệu rằng, với tính khí của Đậu Hồng Tuyến, nhất định sẽ không để người trong lòng trở thành tù nhân. Ông ta cũng sớm liệu rằng, Trình Danh Chấn sẽ không hiến hảo bằng hữu của mình để làm nấc thang thăng tiến. Ông ta càng liệu trước được, La Thành nếu không muốn liên luỵ đến Trình Danh Chấn và Đậu Hồng Tuyến, cũng không muốn đối mặt với mình, thì lựa chọn duy nhất chỉ có thể là một mình bỏ chạy. Mà chỉ cần La Thành bỏ đi, vô số vấn đề Ông ta phải đối mặt bèn dễ dàng giải quyết. Một phong thư, chỉ cần một phong thư mỏng manh, Đậu Kiến Đức liền giải quyết được tất cả mọi vấn đề khó khăn. Đối với tính cách của từng người, Ông ta lại có thể nắm vững một cách chuẩn xác như vậy! Trình Danh Chấn trên mặt vẫn nở nụ cười như cũ, nhưng lại mơ hồ cảm thấy cả hai gò má đều bắt đầu bỏng rát. Cảm giác bị đánh bại mãnh liệt như thế nên hắn không muốn ngẩng đầu lên nhìn vào mắt Đậu Kiến Đức. Về mặt âm mưu thủ đoạn, khoảng cách chênh lệch giữa hắn và Đậu Kiến Đức nào phải chỉ mười vạn tám ngàn dặm? Từ khi gặp nhau đến giờ, mỗi lần đối phương khẽ động một đầu ngón tay đều khiến hắn dù dùng toàn bộ bản lĩnh cũng khó lòng hoá giải hoàn toàn, càng không cần nói đến việc tìm ra cơ hội phản kích! Hắn giống như một chú cá giả vờ nằm trong bình pha lê, bất luận nhảy loạn thế nào, đều bị nhìn thấy rõ rõ ràng ràng. Chỉ cần đối phương cao hứng là có thể vớt hắn ra, cắt làm tám mảnh, băm vằm đun nấu, mặc sức tuỳ ý! Đậu Kiến Đức lại không thèm quan tâm trong lòng Trình Danh Chấn đang có cảm giác gì, tiếp tục nhón lấy một quả mơ, thưởng thức mùi vị. Ông ta thích nhìn dáng vẻ luống cuống bất lực của một Trình Danh Chấn luôn thông minh sáng suốt, càng nhìn càng có cảm giác vô cùng thành công. Cảm giác như thế này hoàn toàn chẳng thể nào tìm được trên người bọn Vương Phục Bảo, Dương Công Khanh, Tào Đán... Mấy gã này tuy dũng mãnh thiện chiến, nhưng bản chất vẫn là kẻ thô lỗ, trêu đùa bọn họ vốn chẳng cần tốn mấy công sức. Sau khi trêu đùa qua đi nếu chính ông ta không tự giải thích rõ, bọn họ cũng chẳng hiểu được mình bị lừa, trái lại còn cười ha hả vui vẻ chịu đựng. Cảm giác như vậy cũng không thể tìm thấy trên người đám quan văn như Tống Chính Bản, Khổng Đức Thiệu... Đám người đó ai nấy đều tự cho mình là thanh cao, một khi phát giác ra bị người ta đùa giỡn, tức thì hai mắt bốc hoả, đầu nổi gân xanh. Kết quả là nếu ông ta không tự mình nhận lỗi thì căn bản không thể vui vẻ nhìn nhau được nữa. Duy chỉ có một mình Trình Danh Chấn, đủ thông minh, cũng đủ khả năng kiềm chế. Sau khi bị trúng chiêu có thể nhanh chóng nhận ra, sau khi nhận ra lại có thể ẩn nhẫn không bộc phát, khiến người ta càng được hưởng thụ nhiều lạc thú. Trong phòng nhất thời trầm lắng, cả khách và chủ đều không ai nói gì, ngay cả bầu không khí cũng toát lên mùi vị bí hiểm. Trò mèo vờn chuột rốt cuộc cũng bị tiếng bước chân của bọn thân binh cắt đứt, bút mực Trình Danh Chấn cần đã được đưa đến. Quân thần hai người chỉ đành tự ai tạm gác đi tâm sự trong lòng người nấy, xử lý công vụ. - Thần, thần kì thực chỉ từng thư từ qua lại với Từ Mậu Công, người khá quen thuộc là Tạ Ánh Đăng! Trình Danh Chấn nhấc bút lên, rồi lại chậm rãi đặt xuống, thấp giọng giải thích với Đậu Kiến Đức. - Không sao, trước mắt Tạ Ánh Đăng đang ở bên cạnh Từ Mậu Công. Lí Mật đã tụ họp với hắn ta, dùng Trương Lượng để thay thế đảm nhận chức vị tổng quản do thám quân Ngõa Cương! Đậu Kiến Đức khoát khoát tay, cười nói: - Ngươi viết thư trực tiếp cho hắn, bảo hắn khuyên Từ Mậu Công cũng được. Hợp tác đối với hai bên đều có lợi, quả nhân tin tưởng vào nhãn quang của Từ Mậu Công, chắc chắn không thể nào không nhận ra điều này! Trình Danh Chấn nghĩ ngợi một hồi, cảm thấy lời Đậu Kiến Đức rất có lý. An tâm hơn đặt bút xuống, trước là nói mấy câu giao tình với Tạ Ánh Đăng, sau là truyền đạt lại đúng ý tứ của Đậu Kiến Đức. Cuối thư, hắn còn không quên bày tỏ ý nguyện sâu sắc muốn gặp gỡ hai vị Từ, Tạ, hơn nữa còn khuyên đối phương nếu đã biết được tính tình hung bạo của Lí Mật, chi bằng sớm tính toán, tự mình lập cứ địa cũng được, đến đây nương tựa Đậu gia quân cũng xong, bản thân nhất định phải giành lấy một chỗ dựa vững mạnh. Đậu Kiến Đức vô cùng tán thưởng mấy câu sau cùng này, vỗ vỗ vai Trình Danh Chấn, dùng giọng điệu trưởng bối để tán dương hắn: - Vậy là được rồi chứ? bằng hữu không thể tàn hại lẫn nhau, nhưng với trường hợp không khiến họ chịu tổn thương mà mình lại được lợi, cớ sao lại không làm? - Tạ ơn chúa công chỉ điểm! Trình Danh Chấn hơi sững người, sau đó hiểu ra Đậu Kiến Đức thực đang chỉ bảo mình, chắp tay cảm tạ. - Đừng khách khí như vậy! Đậu Kiến Đức đưa tay ra, ấn song quyền của Trình Danh Chấn xuống. - Tên nhóc ngươi, cái gì cũng tốt, chỉ có cách đối nhân xử thế là quá mức câu nệ. Kì thực thời buổi loạn lạc này, đâu thể nào chuyện gì cũng tốt. Khi làm có thể không thẹn với lòng, làm rồi có thể không hối hận, vậy là được rồi. Cứ mãi nhìn trước ngó sau, làm việc gì cũng không suôn sẻ! Không đợi Trình Danh Chấn lại nói lời cảm tạ, đại sảnh đột nhiên vang lên mấy tiếng động lớn, tiếp theo đó là một loạt tiếng bước chân vội vã. - Chắc là Hồng Tuyến đã đến, ngươi đi tìm người đưa thư trước, bảo thân binh trước bữa cơm đừng cho bất kì ai vào, ta phải nói chuyện riêng với nó mấy câu! Đậu Kiến Đức tức tốc đẩy Trình Danh Chấn đi, chỉnh trang y phục, nét mặt nghiêm lại. Trong chớp mắt, ông ta lại biến thành một dáng vẻ khác. Ngồi ngay ngắn trên ghế cao, ánh mắt lạnh băng, cơn giận còn sót lại trên nét mặt vẫn chưa tan biến. Đậu Hồng Tuyến vốn đến để khởi binh vấn tội, nếu ca ca vì chuyện thu nhận và giúp đỡ mình mà làm khó Trình Danh Chấn, nàng sẽ không đếm xỉa đến tình nghĩa huynh muội, thay Minh Châu doanh đòi lại công đạo. Nào ngờ lúc đi lướt qua Trình Danh Chấn, lại phát hiện ra nét mặt đối phương dường như không hề có vẻ gì ủ rũ chán nản, lại nhìn sang vị ca ca đang quắc mắt lạnh lẽo nhìn mình, khí thế kiêu ngạo lập tức yếu đi. - Muội rốt cuộc cũng có gan đến gặp ta! Đậu Kiến Đức quét mắt nhìn muội muội, trách cứ phủ đầu. - Muội... Đậu Hồng Tuyến bị quát một tiếng thì ngẩn ra, trong lòng đột nhiên cảm thấy nhụt chí, cụp mắt, yếu ớt trả lời: - Muội có gì mà không dám đến gặp huynh! Muội chẳng làm chuyện gì có lỗi với huynh hết! - Đúng vậy, muội rất không có lỗi với ta. Tính ra, mạng của Bảo Nhi còn là do người làm cô cô như muội cứu về. Nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa từng nói với muội lời cảm tạ, chắc lòng muội cũng không vui lắm! Đậu Kiến Đức nhìn Trình Danh Chấn đã đi xa, các thân binh đều đứng gác ở vị trí cách xa cửa chính, nâng cao giọng lên mấy phần, cười lạnh nói. Đậu Hồng Tuyến nghe vậy, trong lòng vừa giận vừa lạnh, tiến lên trước nửa bước, chỉ tay vào mũi ca ca nói: - Huynh, lời này của huynh là có ý gì? Muốn lấy muội lập uy cho huynh thì cứ hạ lệnh, muội chẳng phải không đảm đương nổi! - Đúng vậy, muội có thể đảm đương nổi. đảm đương rất nổi! Đậu Kiến Đức nheo mắt nhìn nàng một lát, tiếp tục thấp giọng cười lạnh. - Đậu nữ hiệp muội bản lãnh lợi hại, có thể chiếm núi xưng vương ngay trước mũi ta. Còn thay U Châu quân La Nghệ xây dựng một đội kị binh!