Nghĩ tới nghĩ lui, Đậu Kiến Đức vẫn quyết định giữ nguyên kế hoạch của mình trước đó. Đồng thời, để chắc chắn đạt được mục đích, y lệnh cho Khổng Đức Thiệu lấy danh nghĩa của mình viết một phong thư cho Lý Mật, trong thư viết, đem địa vị của đối phương thổi phồng lên. Cho rằng đối phương là thiên mệnh, có mục đích chung, sớm muộn gì cũng xây dựng Chu công, đó gọi là lập nghiệp. Đồng thời Đậu Gia Quân cũng hy vọng có thể tiến thêm một bước nữa trong quan hệ với quân Ngõa Cương, hai bên kết làm huynh đệ. Một nhà gặp nạn, nhà kia tương trợ. Cuối thư viết, Khổng Đức Thiệu sau khi tiến đệ tử đến giờ vẫn nhất quyết ẩn dật, lão Lý sau khi đánh đổ Trường An, diệt trừ gian nịnh, phóng thích cung nữ, chia của cải trong cung Dương Quảng cho dân chúng, các hành động đó đủ để chứng minh, ý chí tất sẽ không nhỏ. Làm người tâm phúc của anh hùng thiên hạ, mời Ngụy công suy xét cẩn thận. Phong thư này ngôn từ nghe rất kính cẩn, nghiễm nhiên mình đặt ở vị trí vãn bối của Lý Mật. Đậu Kiến Đức tự mình đọc lại một lần, lập tức mặt đỏ như táo. Nhưng y vẫn điềm tĩnh như trước, sau khi đóng ấn xong, tìm một người có uy tín, lại nho nhã thư sinh biết ăn nói làm sứ giả, cầm phong thư đi sứ Ngõa Cương. Lý Mật sau khi nhận được thư, cười ha hả. Y không nghĩ Đậu Kiến Đức lại là một người thú vị như vậy, không ngờ vượt không qua khỏi cái bóng của mình. Nhưng mà, hàm ý nhỏ mọn trong thư của Đậu Kiến Đức sao có thể giấu diếm được tuệ nhãn sáng như đuốc của y? Nói vài câu, sau đó phái người dẫn người đưa tin đến dịch quán nghỉ ngơi, Lý Mật lập tức thu hồi nụ cười, sai người đi tìm Ngụy Trưng đến. Ngụy Trưng là theo Võ Dương Quận Thủ Nguyên Bảo Tàng và quận Thái Thú Trương Văn Kỳ hai người một khối quy hàng quân Ngõa Cương. Từ Mậu Công Bắc thượng tiếp nhận cấp quận và nhà kho Lê Dương về sau, vì để tránh cho Lý Mật ở bên cạnh tự mình xếp vào cơ sở ngầm, đơn giản đem Nguyên Bảo Tàng, Trương Văn Kỳ hai người liên cùng thuộc hạ của bọn hắn nhất tịnh "Lễ đưa" tới Ngõa Cương. Lý Mật mới được Bắc Hải, quận Tề và tảng lớn địa bàn, trị hạ đang cần cán lại. Bởi vậy rất nhanh liền cấp Nguyên Bảo Tàng và Trương Văn Kỳ ủy quan, làm cho bọn họ đều tự đi thay mình thống trị một quận. Lại bởi vì thưởng thức tài văn chương của Ngụy Trưng, một mình đem hắn lưu tại bên cạnh mình đảm nhiệm chức thư ký. Mới đến đã được ủy thác trọng trách, Ngụy Trưng đối với Lý Mật cũng là báo ân. Mỗi khi đối phương có hỏi, đều dốc toàn lực mưu tính. Có đôi khi ý kiến hai người không giống nhau, Ngụy Trưng thà rằng làm Lý Mật không vui, cũng phải ép đối phương tiếp thu đề nghị của mình. Bởi vậy, trong lòng Lý Mật có cảm giác vừa kính vừa ghét đối với đối phương, kính năng lực và tầm mắt hơn người, ghét người này không chịu thuận theo mình, không chịu cho mình chút thể diện trước mặt mọi người. Nhưng khi gặp chuyện khó xử, như trước thích gọi Ngụy Trưng lại, để hỏi ý kiến. Tỉ mỉ đọc thư của Đậu Kiến Đức xong, Ngụy Trưng chau mày, trước sau như một trầm ngâm không nói. - Kế sách đuổi hổ nuốt sói, Huyền Thành chẳng lẽ không nhận ra sao? Lý Mật cảm thấy rất kỳ lạ, nhìn thoáng qua Ngụy Trưng, cười nhắc nhở. Ngụy Trưng nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể, nhưng vẫn nhíu mày như cũ, - Đậu Kiến Đức đã biểu đạt rất rõ ý muốn của y, không phải là muốn mượn thực lực của quân Ngõa Cương, cùng nhau đối phó với chú cháu Lý Uyên. Nếu thần đoán không sai…, chậm nhất là trước tiết sương giáng, Đậu Kiến Đức sẽ dẫn quân lên phía Bắc, cướp lấy Bác Lăng, Thượng Cốc và những nơi khác. - Làm sao ngươi biết mưu toan của hắn ta chính là Bác Lăng? Lý Mật giật mình kinh hãi, các vết sẹo trên khuôn mặt nổi lên, khuôn mặt, ánh mắt trong rất dữ tợn. Những vết sẹo trên mặt y đều là do Bác Lăng Đại Tổng Quản Lý Trọng Kiên ban tặng, bởi vậy y hận không thể lột da đập cốt đối phương. Nếu Đậu Kiến Đức sớm nói rõ là muốn đối phó với Lý Trọng Kiên…, bất kể dùng phương thức gì, quân Ngõa Cương đều đồng ý giúp hắn ta. - Rất đơn giản, không giải quyết xong nỗi lo ở nhà, Đậu Kiến Đức sẽ không thể dốc toàn lực nam tiến, tranh đoạt thiên hạ với quần hùng! Ngụy Trưng gật gật đầu, chậm rãi nói. Y bây giờ với y ngày còn ở Võ Dương quận hoàn toàn không giống nhau, gần như có thể dùng bốn chữ “Thoát thai hoán cốt” để hình dung. Nếu như khi ở quận Võ Dương, y là một người nhát như cáy, không vây không cánh…, y bây giờ, lại nghiễm nhiên là một con chim diều hâu, vung tay đọ sức với thiên hạ. - Tại sao là mùa thu năm nay? Lý Mật ngẫm nghĩ một chút, cảm thấy Ngụy Trưng nói rất có lý, nhưng vẫn nửa tin nửa ngờ. - Chủ công có thể thấy từ khi Đậu Kiến Đức lập nghiệp đến giờ, gần như mỗi lần phát triển lớn mạnh, đều là dựa vào thời thế biến đổi lớn, lừa gạt. Dần dà đã thành thói quen của lão Đậu. Căn bản không muốn dựa vào lực lượng của bản thân, mà muốn đục nước béo cò. Ngụy Trưng ngẫm nghĩ một chút, cẩn thận giảng giải cho Lý Mật nghe. - Tên nhãi này, đến Hướng Hóa ta cũng dám lừa gạt! Lý Mật bĩu môi một cái, mũi phun ra luồng lãnh khí. Bất luận là xuất thân như thế nào, về cách cư xử, y không coi Đậu Kiến Đức ra gì. Quân Ngõa Cương bây giờ vội vàng đánh chiếm Lạc Dương, không rảnh chiếu cố Hà Bắc. Nếu không lấy một chi quân yểm trợ bắc thượng, đủ khiến cho Đậu Kiến Đức chết không có chỗ chôn! Ngụy Trưng nhún nhún vai, lắc đầu bổ sung. - Tên đó thô bỉ thì có thô bỉ thật, nhưng cũng biết cách nắm bắt cơ hội. Trường Thành chi chiến, thanh danh của chú cháu Lý Uyên lên cao, thực lực lại bị hao tổn lớn. Bởi vậy, đối phó với chú cháu họ cơ hội tốt nhất là hai năm này. Sáu quận Bác Lăng lại nổi danh giàu có và đông đúc, sau khi nảy sinh chiến sự lương thực thu được vẫn rất lớn, Đậu Kiến Đức sẽ dễ dàng có lương thực và địch!