Hắn nhận được rất nhiều thiện cảm từ dáng bộ cẩn thận này, đặc biệt là vài chư Tào Tiểu lại cùng cấp, bởi vì không hiểu võ sự, vẫn không có cơ hội được nở mày nở mặt. Cuối cùng bản thân lại bị tiếng lành đồn xa của Trình Binh Tào đoạt mất, nhưng sau khi nhìn thấy đối phương cứu được tính mạng già trẻ toàn thành mà, vẫn giữ được bản chất của thiếu niên như lúcở quê ra thành phố, bất giác trong lòng vui mừng, ngay cả ý nghĩ muốn làm khó dễ hắn cũng tạm thời gác lại. Đợi khi Trình Tiểu Cửu bắt đầu nói về tình hình chiến trường, ấn tượng của mọi người đối với hắn càng thân thiết thiện cảm hơn. Đêm qua hò hét rung trời và sáng nay liều mệnh huyết chiến, người thiếu niên chỉ nói ngắn gọn trong vài câu liền tổng kết xong tình hình. Ngược lại với việc Lâm đại nhân ở dưới thành chỉ huy chi viện, mọi người tương trợ thì lại nhắc đến mãi. Dường như trận chiến không có chút quan hệ nào với hắn. - Trình Binh Tào không cần quá khiêm tốn! Lâm huyện lệnh tuy rằng tham công, nhưng cũng không phải người không tự biết bản thân mình. Thấy Trình Tiểu Cửu đem toàn bộ công lao cho mình, cười khoát tay áo, hạ giọng nói: - Ngươi làm hết thảy, việc đó mọi người đều biết rõ như ban ngày. Nếu ngươi một mực khiêm tốn, trái lại sẽ cho là chúng ta quá so đo. - Công đầu đương nhiên là thuộc về Đại nhân rồi! Trình Tiểu Cửu ngượng ngùng cười cười, thấp giọng đáp lại. Khác với niềm vui lúc mới lên làm Binh Tào, từ chuyện xảy ra tối hôm qua về sau, hắn có một cảm giác đứng ngồi không yên. Tuy rằng vẫn cười đùa, vẫn nói chuyện phiếm với mọi người nhưng trong lòng có nhiều suy nghĩ không nói ra được. - Nếu có thể bảo vệ cho Quán Đào! Bên phía Quận Thủ đại nhân, mỗi người lập công lớn sẽ đều được thưởng xứng đáng. Dù sao Trương Kim Xưng từ khi khởi binh tạo phản cho tới nay, đã công phá ba thị trấn, phá hủy tường thành không dưới hai mươi tòa. Hơn hai năm qua có thể làm cho y thất trận quay về, chỉ có duy nhất một ngườilà Dương Tích Thiện Huyện Thừa huyện Thanh Hà mà thôi! Chúng ta hôm nay ngăn cản được y, chẳng khác nào làm tăng thể diện của toàn quận Võ Dương, Quận Thủ đại nhân hẳn là sẽ nhìn thấy! Lâm Huyện lệnh vừa khoát tay vừa đưa ra kết luận. - Đó là lẽ tự nhiên, chỉ cần huyện Quán Đào ta từ trên xuống dưới đồng lòng, Trương Kim Xưng nói gì cho đủ? Theo ẩn ý của Lâm huyện lệnh, Đổng Chủ Bộ khẩn thiết nói. Xung quanh lập tức vang lên những lời đề nghị, nào là không ai anh minh như Huyện lệnh đại nhân, tất cả đám đồng liêu sẽ hết lòng giúp sức như nào. Trình Tiểu Cửu nghe được trong lòng bỗng chột dạ, không ngừng nháy mắt thỉnh cầu Đổng Chủ Bộ mau chóng đưa câu chuyện vào chủ đề chính Đổng Chủ Bộ hướng về phía hắn khẽ mỉm cười, vẻ mặt tỏ ra bí hiểm. Đợi các đồng liêu hết ồn ào, mới hắng giọng một cái, tiếp tục nói: - Nhưng Trương tặc là một tên không biết nặng nhẹ, bị chúng ta đánh cho một trận tơi bời rồi, chó cùng dứt dậu sẽ khó tránh khỏi dùng đến các thủ đoạn. Đến lúc đó cả hai bên đều thiệt hại, chỉ có Huyện Tôn đại nhân bảo hộ ước nguyện ban đầu của dân chúng. Cho nên, ty chức nghĩ ta cần tính toán cẩn thận, việc phòng ngự của huyện ta phải làm tận lực, cẩn thận mới tốt được. - Ừ, đó là đương nhiên! Lâm huyện lệnh khẽ vuốt chòm râu, rất thoải mái gật đầu. - Ngươi và Trình Binh Tào có đề nghị gì hay, nói ra để mọi người xem xét cho tường tận. - Ta và Trình Binh Tào còn chưa đưa ra được sáng kiến nào, kính xin chư vị đồng liêu hợp mưu hợp sức. Ngoài ra Trương tặc còn bắn tới trong thành một bức thư, không biết để trong đó thứ đồ vô dụng gì. Nhưng chúng ta đều là quan lại của triều đình, không thể ở trước mặt Lưu tặc mà mất mặt được. Cho nên kính xin đại nhân xem qua một chút, rồi tìm từ thích hợp gửi trả lại y! Đổng Chủ bộ không hổ là nhiều năm sống trong quan trường, bình thản nói mấy câu, thì việc nhờ cậy của Trình Tiểu Cửu đã hoàn thành nhẹ nhàng mà linh hoạt. - Cái gã kia không ngờ lại gửi tiễn thư cho ta? Trình lên đây, để lão phu xem từ miệng của gã có thể phun ra lời ngọc ngà gì? Lâm huyện lệnh thấy hứng thú với nội dung thư của kẻ tặc hơn là sắp đặt phòng ngự thành. Vừa nghe Đổng Chủ Bộ nhắc tới, nhanh chóng thúc giục. - Mời đại nhân xem qua! Đổng Chủ Bộ cười cầm lấy mũi tên long vũ trong tay Trình Tiểu Cửu, hai tay dâng thư lên Lâm huyện lệnh. - Đơn giản chỉ là đe dọa mà thôi, xem đánh bất động, cho nên muốn cùng đại nhân chơi trò vui Không chiến mà khuất phục được đối phương". Làm sơn tặc, thật khó cho y rồi! Mọi người bị lời nói của Đổng Chủ Bộ chọc cười ha hả, đều rất thoải mái mà mong mỏi, xem Huyện lệnh đại nhân làm như thế nào để xóa bỏ mộng tưởng hão huyền của Trương Kim Xưng. Ai ngờ Lâm huyện lệnh sau khi nhận thư, vừa đọc vừa lắc đầu. Vừa đọc, sắc mặt bắt đầu trầm xuống. Đến khi đọc hết thì hai tay giống như đổ chì, gần như nắm không được. Run rẩy một hồi lâu, mới chậm rãi đem bức thư đặt lên mặt bàn. - Những lời ở trong thư đều là sự thật? Buông tiễn thư xuống, Lâm huyện lệnh dùng ánh mắt gần như tuyệt vọng nhìn Trình Tiểu Cửu truy hỏi. - Ty chức không dám xem tiễn thư! Trình Tiểu Cửu thấy có điều không ổn, vội vàng nói mấy lời mà an ủi Tôn đại nhân. - Binh pháp xưa nay đều chú trọng mấy lời hư hư thực thực, đem ba năm vạn binh mã mà nói thành bốn mươi vạn cũng rất bình thường. Vả lại quân số và sức chiến đấu không phải là một, trận điển hình là năm đó năm trăm quan quân đại phá hơn mười vạn giặc Khăn Vàng chỗ nào cũng có! - Phô trương thanh thế sao! Đổng Chủ Bộ còn nhớ rõ nhờ cậy của Trình Tiểu Cửu, ở bên lên tiếng bênh vực. - Rất nhiều đại quân được xưng là vạn đại quân, trên thực tế cũng chỉ có hơn mười vạn binh mã. Trong đó chiến binh ít hơn rất nhiều, chưa chắc quân số đã được một phần mười! Nghe xong lời an ủi của hai người, sắc mặt của Lâm huyện lệnh thoáng dãn ra một chút, cười khổ đem thư đẩy về trước mặt mọi người, thấp giọng nói: - Các ngươi cùng nhau xem đi, sau đó giúp bổn huyện đưa ra chủ ý. Trương tặc cho ba người chúng ta ba canh giờ, sau ba canh giờ, nếu chúng ta không chịu đầu hàng, hắn sẽ hạ lệnh tàn sát toàn bộ dân trong thành! - Mẹ nó, y có bản lĩnh thì tấn công vào trước rồi nói sau! Chúng tiểu quan lại tức giận đập bàn mắng to. - Đúng, có bản lĩnh trước tiên phải qua cửa của Trình Binh Tào đã! Tiếng ồn ào mặc dù lớn, trong lòng lại e sợ thêm vài phần, hơn mười cái đầu gần như tiến tới bên cạnh tiễn thư, xem thư một cách kín kẽ. Nhìn thấy cảnh mọi người như vậy, trong lòng Lâm huyện lệnh lại hối hận. Sớm biết Trương Kim Xưng chuẩn bị chu đáo như thế, nửa đêm hôm qua lão đã liều mình đi ra khỏi thành rồi. Tuy rằng sau đó khó tránh khỏi việc mất chức quan, nhưng dựa vào của cải kiếm được trong mấy năm nay, nửa đời sau cũng không cần lo cơm áo rồi. Nhưng bây giờ thì hay rồi, bốn bề đều là giặc, đã không còn đường lui, vì một chút hư danh, đem tính mạng của mình toàn bộ phụ thuộc vào nha môn! Không thấy tiếng người tiếp tục mở miệng nói chuyện, chỉ có tiếng thở dài liên tục. Quách bộ đầu, Giả bộ đầu, Lý Lão Tửu, Tưởng Diệp và một đám từ từ ngẩng đầulên, mặt mũi mọi người trở nên xám xịt. Thấy mọi người lo lắng như vậy, Trình Tiểu Cửu và Đổng Chủ Bộ đi lên trước, đem tiễn thư bỏ ra trước mắt cẩn thận đọc. Không đọc thì thôi, vừa đọc thấy trong lòng hồi hộp, người nặng nề dường như bị đóng băng vậy. Cũng đưa người đến tấn công huyện Quán Đào nhưng không phải cùng một nhà với Trương Kim Xưng. Dương Công Khanh, Vương Đức Nhân, Dương Bảo Châu, Lưu Khất Nhi gần đây quật khởi ở hai bên bờ sông, chuyến này đều theo Lưu tặc đến. Trong đó có hai kẻ tặcvừa mới khởi sự không ngờ lại dùng cờ hiệu của Dương Huyền Cảm, tuyên bố muốn thay Đại Tùy Hoàng đế diệt trừ bọn tham quan ô lại khắp thiên hạ. Kẻ tặc mang theo năm đến tám ngàn người, binh tướng mười đến mười hai vạn, toàn bộ cộng lại lên đến hơn mười vạn ba ngàn. Liệt kê cụ thể số người của từng nhà, ít nhiều thế nào, từ đâu đến, không ngờ lại liệt kê tỉ mỉ trong danh sách như vậy, có lẽ đã có chỉnh sửa, hoàn toàn không giả chút nào. - Quân giặc quân số mặc dù nhiều, nhưng chưa hẳn đồng lòng. Nếu không đêm hôm qua và sáng sớm nay, bọn họ đã công phá được cửa nam rồi! Đổng Chủ Bộ ngẩng đầu nhìn sắc mặt của Lâm huyện lệnh, cố gắng điềm tĩnh giải thích. Y hiện tại cũng hối hận trước đó khôngchạy trốn, nhưng đường lui đã bị chặn hết rồi, rốt cuộc chỉ còn cách chiến đấu thôi. - Trương Kim Xưng nói, đó là y cho chúng ta nếm thử món khai vị. Mục đích là để thử chúng ta có đáng để y chiêu hàng hay không, nếu chúng ta không đỡ nổi đợt công kích đầu tiên, y căn bản khinh thường viết phong thư này cho chúng ta! Tưởng Diệp vẻ mặt tức giận phản bác lại. Theo gã, nếu không phải Trình Tiểu Cửu và Đổng Chủ Bộ nhiều chuyện, thì mọi người căn bản sẽ không bị ngăn trong thành. Kẻ tặc từ trước đến nay thường không có chỗ ở cố định, cướp đủ rồi, giết đủ rồi, tự nhiên sẽ phủi mông rời đi. Đến lúc đó mọi người quay lại, thu ít thuế trưng ít lương thực gây dựng lại. Lúc này nghĩ đến điều đó không chỉ mình cung thủ Tưởng Diệp. Hai vị Bộ đầu Giả, Quách vốn là rất lo lắng đối với tốc độ quật khởi của Trình Tiểu Cửu, nghe được có người nói như vậy, ánh mắt nhìn về phía Trình Tiểu Cửu đầy linh hoạt sắc bén. - character: line-break">