Phạm Thận khó khăn lắm mới mở được mí mắt, nhìn ngón tay đếm những việc mình đã làm trong đời, kết quả là chẳng có gì có ý nghĩa cả. Sau một hồi ngắm năm đầu ngón tay gầy như năm chiếc đũa nhẩm đếm y thở dài một hơi, buồn bã buông bỏ việc này.
Nước thuốc trong phòng bệnh luôn luôn có vị gay mũi như thế, nhìn chiếc giường trống hai bên, ông cụ vốn nằm ở đây hai ngày trước đã về với phật tổ, chắc cũng chỉ vài ba ngày nữa là tới lượt mình thôi.
Y mắc phải quái bệnh nào đó, triệu chứng vô lực, đặc biết giống với bệnh của nhân vật chính trong một tiểu thuyết nào đó. Nghe nói một ngày nào đó không thể động đậy được chỉ có thể mặc cho nước mắt chảy xuống mà thôi.
“Nhưng mình có phải nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình đâu.” Phạm Thận lẩm bẩm, nhưng do cơ hàm đã liệt gì cho nên thanh âm của y trở thành một chuỗi lời nói mớ.
Y nhìn đầu ngón giữa của mình, tự nghĩ “Mình vẫn còn là xử nam.”
…
Quả thực đời này y chưa làm được chuyện gì có ý nghĩa, ngoại trừ giúp đỡ một bà lão đi qua đường lớn, nhường chỗ ngồi trên xe bus, hòa thuận với hàng xóm láng giềng, giúp đỡ bạn bè quay cóp trong các kỳ thi …
Phạm Thận là một nam nhân vô dụng theo đúng nghĩa đen.
Cha mẹ y đã qua đời từ sớm, chỉ để lại y một mình cô đơn trong bệnh viện, chờ đợi một ngày nào đó sinh mệnh của mình đi tới điểm kết thúc.
“Người tốt thì không gặp may mắn.”
Một mình cô đơn trong đêm vắng, dường như Phạm Thận cảm thấy rõ ràng yết hầu mình chậm rãi thả lỏng, không thể căng lên được nữa, hô hấp của mình cũng dần dần mất đi như sợi dây thun mềm nhũn không chút sức lực vậy.
Y tá trong bệnh viện chạy đi đâu rồi cũng không biết, bên cạnh chỉ còn có người bác gái, đôi mắt đau khổ nói liên miên cái gì không rõ.
“Phải chết rồi ư?”
Sợ hãi tử vong cùng với khát vọng cảm thụ cuộc sống làm cho trong lòng y dâng lên cảm giác phức tạp trước nay chưa từng có. Không ngờ người chăm sóc mình trước lúc lâm chung lại không phải là y tá trẻ xinh đẹp khả ái như mình mong đợi mà lại là vị này, hiển nhiên càng làm tăng thêm phần u uất trong lòng Phạm Thận.
Lạnh lẽo thương cảm, y híp hai mắt lại nhìn miếng vải đen che cách ánh nắng chiếu bên song, nghĩ: đời người hiu quạnh như *** chó.
Lạnh lẽo thương cảm, một giọt lệ theo khóe mắt y chảy xuống.
Phạm Thận thầm đau thương, vươn đầu lưỡi liến giọt lệ chảy xuống, nhưng lại kinh ngạc phát hiện nước mắt của mình không ngờ không chỉ có vị mặn, còn có một chút mùi gì đó --- chẳng lẽ mình nằm ở trong bệnh viện rất ít khi tắm, ngay cả nước mắt cũng bắt đầu bốc mùi rồi sao?
Y không nhịn được mà nổi giận mắng thầm trong lòng: “Nói câu lệ rơi đầy mặt là lệ rơi đầy mặt ngay được, đang mơ làm nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình chắc?”
Nhưng y lập tức phát hiện ra sự việc có gì đó không hợp lý, vì sao đầu lưỡi mình còn có thể vươn ra liếm nước mắt được? Bác sĩ đã nói đầu lưỡi của mình đã mất khả năng hoạt động, bây giờ tác dụng duy nhất là trợ giúp ăn cơm một cách dễ dàng hơn, do đường hô hấp bị phá hỏng, mình có thể trở thành thiên tài nuốt lưỡi tự sát rất hiếm thấy trên thế giới.
Sau đó y phát hiện trợn mắt cũng trở nên dễ dàng hơn, tầm nhìn rất trống trải, thị lực cũng trở nên tốt hơn trước rất nhiều. Trước mắt một cảnh sắc trong trẻo, một mảnh trúc hiện ra trước mắt y.
……..
Phạm Thận vốn đang ngây người thì bỗng nhiên mấy thanh trúc bên cạnh xuất hiện một cảnh tượng khiến bản thân kinh ngạc không thôi.
Mười mấy người mặc đồ đen toàn thân tràn ngập sát khí, tay lăm lăm vũ khí sắc bén, đang lao về phía chính mình!
Trong lúc nhất thời y căn bản không kịp suy nghĩ xem đây là cảnh trong mơ hay đời thật, vô thức co đầu lại theo phản xạ, đưa hai tay lên chắn trước mặt. Nếu đổi lại là một người bình thường nào gặp phải tình cảnh này cũng chỉ có thể lựa chọn làm như vậy mà thôi.
Viu viu vô số thanh âm xé gió vang lên!
Ngay sau đó là vô số tiếng kêu đau đớn, tiếp theo lại là một mảnh tĩnh lặng. Một lúc sau, Phạm Thận cảm giác có gì đó không đúng, cẩn thận nhích ngón tay che mặt len lén nhìn ra bên ngoài.
Chiếc sọt được đan bằng trúc có khe hở nhỏ, mà nhìn xuyên qua những khe hở này có thể thấy được hơn mười tử thi nằm trên mặt đất, trên người tràn ngập máu huyết, mùi tanh bốc lên tận trời.
Phạm Thận sợ hãi, cảnh trước mắt quá rõ ràng, khiến y lại ngẩn người thất thần.
Ngay sau đó, y bỗng nhiên nghĩ tới làm sao mình có thể đưa tay lên che mặt, lẽ nào tay cũng có thể động đậy được rồi sao? Lẽ nào chứng bệnh của mình thực sự đã khỏi rồi? Nhưng rốt cuộc chuyện trước mắt là thế nào? Chẳng lẽ chỉ là một giấc mơ? Chờ khi tỉnh giấc chính mình lại bất động nằm trên chiếc giường kia, chỉ có thể là một phế nhân nằm chờ chết sao?
Nếu thật sự như vậy chi bằng không nên tỉnh mộng thì hơn, chí ít hai tay mình còn có thể cử động, hai mắt mình còn có thể nhấp nháy được.
Y buồn bã suy nghĩ, lấy tay sờ sờ lên gương mặt ẩm ướt của mình.
Lúc thu tay lại bỗng phát hiện ra trên tay mình tất cả đều là máu đỏ, thì ra dịch thể vừa chảy xuống từ khóe mắt nhỏ bé của y là máu của ai đó bắn lên trên mặt y.
Phạm Thận ngơ ngác nhìn hay tay mình, trong lòng muốn hét lên, đây tuyệt đối không phải là tay của mình!
Trước mặt y là một đôi tay nhỏ bé trắng noãn đáng yêu không gì sánh được, mặt trên bàn tay nhiễm máu đỏ nhìn quỷ mị như sen trắng nở rộ trong tu la, cánh tay nhỏ bé của y tuyệt đối không phải là của một người trưởng thành!
Đầu óc Phạm Thật chấn động liên tục, khiến y không khỏi ngây người, cảm giác nghi hoặc dữ dội không gì sánh được đang xâm chiếm thể xác và tinh thần của y.
………………
Năm nay là Khánh Quốc năm thứ 57, hoàng đế bệ hạ đích thân thống lĩnh đại quân đi chinh phạt Tây Man còn chưa có kết thúc, Tư Nam bá tước cũng ở trong quân, kinh đô do hoàng thái hậu cùng hội nguyên lão chấp chính.
Ngày hôm nay Thái Bình biệt viện ở ven sông Lưu Tinh ngoại ô của kinh đô đột nhiên bốc cháy, một đám cao thủ thừa dịp lửa cháy nhảy vào trong biệt viện, gặp người là giết, tạo thành một vụ huyết án kinh thiên.
Một vị nô bộc trẻ tuổi của biệt viện mang theo tiểu chủ nhân nương theo bóng đêm trốn ra ngoài, bị một đám hung đồ mặc y phục dạ hành truy kích, song phương chém giết tới tận giao lộ ở phía nam ngoài thành.
Nhưng cao thủ phục kích không những không ngờ được vị thiếu niên này lại là một vị cường giả thâm sâu khó lường, lúc vào đồi núi lại còn có viện binh ---- mà thân phận của viện binh khiến những người này sợ hãi thôi!
“Hắc kỵ sĩ!” Đám hung đồ bị nỏ tiễn bắn chết gần hết, tên nào nên nấy ai oán kêu gào trước khi ngã vào vũng máu.
Viện binh ngồi trên ngựa, trên người mặc bộ áo giáp màu đen, dưới ánh trăng chiêu rọi phát ra ánh sáng lộng lẫy sâu kín.
Trên tay kỵ binh đều cầm cung nỏ mà chỉ có quân đội mới được phép phân phối và sử dụng. Nỏ nhẹ bắn ra làm cho đại bộ phận sát thủ phải bỏ mình.
Hắc kỵ binh bao vây chung quanh bảo vệ người trung niên đang ngồi trong một chiếc xe ngựa, sắc mặt người này hơi tái trên cằm lưa thưa vài sợi râu. Hắn nhìn đứa trẻ trên lưng thiếu niên nô bộc kia, gật đầu, sau đó vỗ nhẹ bàn tay.
Tiếng vỗ tay là tín hiệu xuất kích!
Kỵ binh phân ra một đội, tựa như lưỡi hái tử thần trong đêm tối, không chút lưu tình mà lao vào đội ngũ sát thủ đang tử thương nặng nề...
...Đột nhiên trong đội ngũ sát thủ có một vị pháp sư giơ cao pháp trượng trong tay, bắt đầu ngâm nga niệm chú ngữ. Mọi người trong sân bỗng cảm thấy năng lượng dao động tụ tập tới từ ngọn đồi núi ở chung quanh.
Người đàn ông trung niên trên xe ngựa khẽ nhíu mày, cũng không có bất kì động tác nào. Bất chợt một bóng đen sau lưng hắn nhảy ra nhẹ nhàng nhanh chóng như chim ưng săn mồi giữa màn trời đêm.
Một âm thanh giòn giã vang lên, giọng ngâm của pháp sư bị ngắt quãng, đầu rơi xuống mặt đất, máu phun như mưa.
Người trung niên ngồi trên xe ngựa lắc đầu:
- Đám pháp sư phía tây này xưa nay không biết điều, trước mặt cường giả chân chính thì chút pháp thuật đó khác nào ngòi bút của thừa tướng đại nhân, chẳng có chút tác dụng nào.
Hơn mười Hắc kỵ binh đã xác nhận bốn phía xung quanh an toàn, tay trái nắm lấy tay phải tạo thủ thế báo cáo sát thủ đã bị thanh trừ toàn bộ.
Đội ngũ kỵ binh tách ra nhường đường, xe ngựa chậm rãi đi tới trước mặt thiếu niên nô bộc. Lúc này người trung niên trên xe ngựa được hạ nhân đỡ xuống xe lăn, hai chân hắn không chạm vào mặt đất, chiếc xe lăn chậm rãi tiến tới giữa sân, đến gần với thiếu niên vẫn đang đứng thẳng tắp như thương kia.
Nhìn thiếu niên nô bộc một lúc lâu sau, nét mặt tái nhợt của người trung niên ngồi trên xe kia cuối cùng cũng xuất hiện một chút ửng đỏ:
- May là cuối cùng không gặp bất trắc gì.
Người nọ lưng đeo sọt trúc, trên mặt đeo một tấm vải màu đen che mắt, trên tay cầm theo một thanh phi kiếm màu đen, còn có máu tươi chậm rãi nhỏ từ trên thân kiếm xuống. Bên cạnh hắn có rất nhiều xác chết, tất cả xác chết đều là của các cao thủ phục kích, trên yết hầu của các thi thể đều lưu lại một điểm máu, xem ra đều chịu một kích trí mạng mà chết.
- Chuyện này, ta cần các ngươi cho ta một câu trả lời.
Người thanh niên đeo tấm vải màu đen trên che mắt lạnh lùng nói, giọng điệu của hắn không chút run sợ, cũng không có chút cảm tình.
Người trung niên ngồi trên xe lăn gương mặt ẩn hiện nói:
- Đương nhiên ta sẽ cho ngươi một câu trả lời, ta cũng phải có lời giải thích cho chủ nhân.
Thiếu niên nô bộc gật đầu sau đó chuẩn bị rời khỏi.
- Ngươi muốn đưa đứa trẻ này tới nơi nào?
Người trung niên ngồi trên xe đẩy lạnh lùng nói:
- Ngươi là một người mù, chẳng lẽ định mang theo thiếu gia nhà ngươi đi lưu lạc giang hồ.
- Đây là cốt nhục của tiểu thư.
- Cũng là cốt nhục của chủ nhân ta!
Người trung niên trên xe đẩy lãnh lùng nói:
- Ta bảo đảm sẽ tìm cho thiếu gia của ngươi một nơi an toàn ở kinh đô.
Người nọ lắc đầu, kéo miếng vải đen băng trên mắt.
Người trung niên ngồi trên xe đẩy biết đối phương chỉ nghe lời vị tiểu thư của mình, ngay cả là chủ nhân của mình cũng không thể ra lệnh cho hắn, chẳng làm gì khác được đành thở dài khuyên bảo nói:
- Chuyện ở kinh thành, chờ khi chủ nhân về chắc chắn sẽ có dẹp loạn, sao ngươi phải nhất quyết dẫn nó đi.
- Ta không tin chủ nhân của ngươi.
Người trung niên khẽ nhíu mày, dường như rất không thích những lời này của đối phương, hắn ngừng lại một lúc rồi mới nói:
- Đứa nhỏ này phải được ăn uống, phải biết đọc biết viết, chuyện này ngươi có làm được không?
Hắn cười lạnh nói:
- Ngươi mù, ngoại trừ giết người ra ngươi còn làm được gì?
Người nọ không hề tức giận chỉ khẽ đẩy chiếc sọt bằng trúc nói:
- Ngươi thọt, hình như ngươi cũng chỉ biết giết người mà thôi.
Người trung niên cười âm u:
- Kẻ ra tay lần này chỉ là các vương công quý tộc trong kinh đô, chờ khi chủ nhân ta trở về, tự nhiên ta sẽ bắt tay vào xử lý bọn họ.
Thiếu niên mù lắc đầu.
Người trung niên nhẹ nhàng vuốt tay lên thành xe đẩy, dường như đang suy đoán xem đối phương sợ hãi điều gì, một lát sau hắn nhíu mày nói:
- Ta biết bây giờ ngươi đang sợ điều gì, thế nhưng trong thế giới thế tục này, ngoại trừ cha của đứa bé có thể bảo vệ cho nó, còn ai có năng lực bảo vệ cho nó trước những nguy hiểm không lường trước đây?
Thiếu niên mù đột nhiên mở miệng ra nói, giọng nói vẫn không chút tình cảm:
- Thân phận mới, không bị quấy rối bởi người ngoài.
Người trung niên suy nghĩ một chút, mỉm cười gật đầu.
- Ở đâu?
- Cảng Đam Châu, bà mụ của chủ nhân hiện đang ở đó.
Sau một hồi trầm mặc, cuối cùng thiếu niên mù cũng chấp nhận sự an bài này.
Người trung niên mỉm cười thúc xe đẩy chuyển bánh tới phía sau thiếu niên mù, vươn tay vào trong sọt trúc bế đứa bé lên, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khả ái của đứa bé mà thở dài nói:
- Đứa bé thật giống mẹ, lớn lên chắc cũng xinh đẹp như mẹ mình.
Hắn đột nhiên cười ha ha nói:
- Thằng nhóc này tương lai chắc chắn rất có tiền đồ.
Thuộc hạ của hắn ở xa xa vẫn im lặng đứng thẳng, đột nhiên nghe thấy tiếng cười dài hài lòng của đại nhân, nét mắt tuy vẫn không chút biểu cảm nhưng sâu trong đáy lòng lại cực kỳ khiếp sợ, không biết rốt cuộc đứa nhỏ này là nhân vật quan trọng nào đây.
- Ừ? - Thiếu niên mù nghiêng đầu, đưa tay bế đứa bé trở lại, tuy hắn còn đơn giản hơn người bình thường nhưng hắn không muốn gương mặt đứa bé này tới quá gần đôi tay độc xà, đồng thời dùng một từ một âm tiết biểu thị lễ nghi thuần túy.
Người trung niên mỉm cười nhìn khuôn mặt đứa bé, trong vẻ nụ cười đã có một chút gì đó khó tả thành lời, trầm trồ thán phục:
- Trẻ con mới hai tháng tuổi không ngờ lại có thể đưa tay gạt máu trên mặt, trải qua một buổi tối toàn chuyện kinh khủng như vậy mà còn có thể ngủ yên một chỗ, thật không hổ là…
Giọng nói hắn bỗng hạ xuống rất thấp, đảm bảo thủ hạ của mình không nghe được những từ tiếp theo:
- …con của người có thiên mạch. (nguyên văn: Thiên mạch giả)
Người trung niên này ở trong kinh đô quyền cao chức trọng, thủ đoạn tàn nhẫn không gì sánh được, phàm là quan viên phạm tội rơi vào trong tay hắn, không quá hai ngày là phải khai báo sự thật, ánh mắt càng nham hiểm. Nhưng cho dù là một nhân vật phi phàm đến mấy đi nữa, cũng không thể nhìn ra đứa nhỏ này không phải ngủ ngon say giấc mà là bị dọa sợ tới mức ngất xỉu.
……
Người có thiên mạch, ‘thiên’ là chỉ trời cao, ‘mạch’ là chỉ huyết mạch.
Người có thiên mạch là ý tứ chỉ huyết mạch của trời cao lưu lại nhân gian. Trên thế giới này có một truyền thuyết, cứ cách mấy trăm năm sẽ có huyết mạch của một vị tiên trên trời lưu lại nhân gian thức tỉnh.
Loại huyết mạch này thể hiện ở chiến lực cường đại không gì chống đỡ được, tỷ như vị đại tướng quân của quốc gia Nạp Tư cổ đại, lúc quốc gia gần như bị người Man tiêu diệt hóa thành lịch sử, chỉ dựa vào chiến lực dũng mãnh của cá nhân hắn, ám sát phần lớn thành viên trong hội nghị nguyên thủy của người Man.
Cũng có người có thiên mạch thể hiện ra thiên phú trí tuệ cùng nghệ thuật, tỷ như Ba Nhĩ đại pháp sư của phương tây cùng phu nhân của hắn Phục Ba – một nhà soạn kịch vĩ đại mới chết cách đây ba trăm năm.
Đương nhiên, không ai có thể chứng minh bọn họ là do trời cao quan tâm tới khổ nạn của nhân gian mà lưu lại huyết mạch. Nhưng trên thực tế, vài người đã mang lại cho nhân gian hòa bình hay một thứ gì đó rất lớn.
Hơn nữa người sở hữu thiên mạch cuối cùng đều biến mất một cách vô tung vô ảnh, không có bất luận một người nào, thậm chí là một quốc gia nào có thể tìm ra tung tích của bọn họ. Bọn họ chỉ là đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất, ngoại trừ lưu lại một chút ghi chép mịt mờ ra thì hoàn toàn không để lại bất cứ thứ gì chứng minh cho sự tồn tại của mình.
Người trung niên ngồi trên xe đẩy vừa vặn là một trong số ít những người biết được có loại người mang thiên mạch này tồn tại.
Chẳng biết vì nguyên nhân gì, lúc Phạm Thận chết đi là lúc linh hồn đi tới thế giới này, sau đó thì là… đầu thai vào trong thân thể một đứa bé, hơn nữa phụ thân hoặc mẫu thân của đứa bé này không ngờ lại là một người mang thiên mạch thần bí khó lường nhất trên đại lục này.
Lúc bình minh, chiến trường đã được quét dọn sạch sẽ, xe ngựa chậm rãi đi theo đường trải đá về phía đông. Chung quanh xe ngựa, một đội Hắc kỵ binh đi chung quanh một người trung niên sắc mặt tái nhợt ngồi xe đẩy tạo nên một bức tranh rất quỷ mị.
Xe ngựa vấp phải một hòn đá, thoáng chao đảo một chút, làm cho đứa bé nằm ngủ trong lựa tơ tằm mềm mại sực tỉnh giấc.
Hai mắt đứa bé có vẻ vô thần rời mắt khỏi khuôn mặt những người vừa cứu tính mạng mình, nhìn ra phía trước xe ngựa, toàn bộ không giống với hành động của một đứa bé mới sinh, đôi mắt trong trẻo không gì sánh được nhưng không cách nào tập trung, còn có vẻ khó hiểu.
Không ai biết, trong thân thể non mềm của đứa bé lại là linh hồn của một người tới từ một thế giới khác.
Tầm nhìn rộng mở, tấm màn che trên xe được gió thổi vén lên, lộ ra một góc núi rừng xanh tươi phía xa xa cùng với con đường đá đang lùi dần về sau, giống như vô số bức tranh đang không ngừng đảo ngược lại.
Phía trước xe ngựa, thiếu niên mù đang nắm chặt phi kiếm trong tay, miếng vải đen che đôi mắt hắn cũng tối đen như ngày hôm ấy.