Rốt cuộc đã nói những gì, Phạm Nhàn cũng không nhớ rõ, chỉ nhớ là uống không biết bao nhiêu là rượu, bị rất nhiều người có ý tốt hoặc là tham lam muốn hắn làm một hai bài thơ tả lại cảnh giai nhân lúc này. Nhưng Phạm Nhàn có uống nhiều hơn nữa, cũng nhớ mình đã tuyên cáo rời khỏi văn đàn rồi, chỉ nhất nhất mỉm cười cho qua.
Trong yến tiệc, người của Tĩnh Vương phủ rốt cuộc cũng tới, quan viên chung quanh nhất tề đứng dậy nghênh đón. Nhìn Vương gia như lão nông dân trồng hoa, Phạm Nhàn cười khổ, nghĩ thầm mình ngày đó mới gặp lão sao lại không nhận ra được nhỉ?
Phạm Nhàn biết tính tình của lão, vừa cười vừa nói:
-Không biết thời gian Vương gia kết hôn thì như thế nào.
Thế tử Lý Hoằng Thành ở bên cạnh hạ giọng nói rằng:
-Phỏng chừng còn không bằng người.
Tĩnh Vương mắng:
-Lúc lão tử kết hôn, còn chưa có ngươi, ngươi biết cái rắm gì.
Quan viên hai bên thấy Vương gia cùng thế tử nháo lên, nào dám nói nhiều, đều trốn một bên cười trộm. Chỉ là khổ thân cho chủ nhà là Ti Nam bá tước Phạm Kiến, lắc đầu cười khổ khuyên nhủ:
-Vương gia, ngài nói những lời này thật dư thừa.
Hắn tuy rằng chức vị bá tước, nhưng hai nhà giao hảo mười năm, cho nên cũng rất tùy tiện ăn nói với Tĩnh Vương.
Tĩnh Vương vung tay lên, không hề quản những tiểu nhân này, thẳng theo Phạm Kiến vào trong nội đường, đi được một lúc, mới ngừng lại, xoay người chỉnh sắc nói với Phạm Nhàn:
-Ta vốn định, sau một hai năm nữa, đem Nhu Gia gả cho ngươi, không ngờ, tỷ tỷ ta đã nhanh tay cướp mất con rể rồi.
Hắn dường như cho rằng rất đáng tiếc, lắc đầu đi vào.
Tỷ tỷ của Tĩnh Vương thế tử là ai? Tất nhiên là mẹ vợ của Phạm Nhàn, Trưởng công chúa rồi. May mà tiếng nói này của hắn rất nhỏ, không bị mọi người nghe thấy. Nhưng Phạm Nhàn nghe thấy Vương gia nói chuẩn bị cấp Nhu Gia quận chúa cho mình, không khỏi nghĩ ngợi không đâu, nghĩ thầm nếu như muốn kết hôn với Nhu Gia, thực sự là chuyện rất đáng sợ. Nghĩ lại, hắn nghĩ tới mẹ vợ mình nhìn còn trẻ hơn cả Vương gia, trong lòng không khỏi có chút buồn bực.
Đúng lúc này, Lý Hoằng Thành ở bên cạnh vỗ nhẹ bờ vai hắn nhẹ giọng nói rằng:
-Theo lời mời của ngươi, vốn nên đi sớm một chút, nhưng mà ngươi cũng biết, trường hợp này, ta không có tiện tới sớm hơn.
Phạm Nhàn hiểu rõ, tuy rằng đối phương với mình giao tình không tồi, nhưng dù sao cũng là Tĩnh Vương thế tử, tất nhiên không có đạo lý đi giúp đỡ nhi tử của đại thần rồi, như vậy rất không hợp với quy củ. Phạm Nhàn mỉm cười đang định nói cái gì đó, lại nghe Lý Hoằng Thành nhẹ giọng nói rằng:
-Nhu Gia ngày hôm nay không tới được, bảo ta nói với ngươi một tiếng.
Phạm Nhàn lông mày cong lên, nghĩ thầm Nhu Gia xưa nay giao tình tốt với Nhược Nhược, hơn nữa cảm tình với mình cũng không tồi, thế nào lại không tới đại hôn lễ của mình?
Thấy vẻ mặt của hắn, Lý Hoằng Thành cười khổ nói rằng:
-Muội muội hôm nay đang ở trong vương phủ gạt lệ. Những lời phụ vương nói vừa nãy đều là thật, nếu như không phải vì hôn thê của ngươi cũng rất có địa vị, phụ vương không chừng đã đi xin thái hậu đứng ra, sửa cho ngươi lấy Nhu Gia rồi.
Phạm Nhàn đầu tiên ngẩn người, trong lòng cười khổ, phát hiện ra hôm nay không biết nên nói gì, mà tốt nhất làm mình câm miệng thì hơn.
Rốt cuộc cũng tới thời gian bái thiên địa, Phạm Nhàn cùng Lâm Uyển Nhi kéo theo hai đoạn vải băng màu đỏ, hai người đứng đối diện, chân thành quỳ xuống dưới, ôn nhu cúi đầu. Phạm Nhược Nhược đứng bên cạnh nhìn hai người xúc động nước mắt lưng tròng, làm cho Phạm Tư Triệt đứng bên cạnh nàng cũng khó chịu phát điên lên được.
Lúc bái phụ mẫu, Ti Nam Bá tước khẽ vuốt chòm râu ngồi xuống, mà Liễu Thị có chút nhăn nhó ngồi xuống vị trí chủ mẫu. Quan viên xem lễ cảm thấy không giải thích được, nghĩ thầm Liễu thị đã được phù chính lúc nào rồi?
Bọn họ không biết đây là kết quả âm mưu của Phạm Nhàn suốt một tháng qua. Phạm Nhàn cũng không phải là người lấy ơn báo oán, nhưng cũng không phải là người suốt ngày cừu hận, tuy rằng cảnh giác đối với Liễu thị cũng chưa tiêu trừ, nhưng thấy nàng quả thực có lòng với phụ thân mình. Như vậy giúp nàng ta phù chính, có thể trấn áp được một thế lực, đồng thời cũng có thể làm cho hắn an tâm hơn một chút.
Đương nhiên, nếu như Liễu thị có bất cứ cử động gì bất lợi cho mình, Phạm Nhàn hôm nay cũng có đủ lực bảo hộ cho mình rồi, cũng có năng lực làm thương tổn người khác. Nhưng mà hắn chỉ là không muốn làm như vậy mà thôi --- dù sao hắn đoán rằng, Liễu thị kỳ thực cũng chỉ là một người cơ khổ, huống hồ giữa hai người còn có một Phạm Tư Triệt. Ti Nam bá tước Phạm Kiến không có gật đầu, nhưng ngày hôm qua, trong cung rốt cuộc cũng có tin tới, Thái Hậu lên tiếng, hắn cũng chỉ còn cách yên phận chấp nhận chuyện này mà thôi.
Liễu thị sau mười năm nhịn nhục, rốt cuộc cũng ngồi xuống được vị trí chủ thượng này. Nàng có chút không quen sờ soạng vào tay vịn trơn tuột của chiếc ghế, có chút bất an tiếp nhận nước trà của cô dâu đưa qua, uống một ngụm trà có vị đạo nhàn nhạt, lại nhìn về Phạm Nhàn, ánh mắt có chút bất an.
Ánh mắt Phạm Nhàn không nhìn nàng, chỉ là khẽ mỉm cười, dâng trà cho phụ thân.
Khóe môi Liễu Thị rất gian nan nở ra nụ cười.
Quan viên trong cuộc cũng không biết có gì đặc biệt, không khỏi có vẻ mặt mờ mịt. Mà đám quan viên thuộc nhà mẹ đẻ của Liễu thị nhìn thấy màn này không khỏi có một chút thổn thức trong lòng.
Chính lúc này, ngoài phủ truyền tới thanh âm huyên náo khá lớn, Phạm Nhàn đứng dậy, bà hỉ cũng đỡ Uyển Nhi theo, một nhà nhất tề nhìn ra bên ngoài.
-Có thánh chỉ, Phạm thị tiếp chỉ.
Hầu công công trong cung có quen biết với Phạm gia vẻ mặt tươi cười đẩy cửa mà vào, tuyên ý chỉ trong cung. Ngày hôm nay vốn là ngày đại hỉ, bất luận là Phạm Kiến hay Phạm Nhàn đều đoán trong cung nhất định sẽ có an bài gì đó, cho nên cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
Thế nhưng đám quan viên bên ngoài thì lại có chút ngoài ý muốn, Hầu công công tới tuyên chỉ thật không hợp quy củ chút nào. Số lượng bạch kim nhiều hơn rất nhiều, còn một ít vật phẩm được tiến cống ở trong nữa, thấy như thế nào cũng không giống như ban thưởng cho đại hôn của nhi tử một đại thần, ngược lại giống như cảm giác đón dâu của quận chúa cùng hoàng tử vậy.
Cho dù là đám hỏi của Tể Tướng cùng Ti Nam bá tước, hoàng gia cũng không nên coi trọng như vậy mới đúng.
Phạm Nhàn nghe thấy ý chỉ, vừa nhỏ giọng nói với thê tử dưới khăn cô dâu rằng:
-Nghe rõ không? Tướng công được thơm lây của nàng à.
Lâm Uyển Nhi dưới lớp vải đỏ vô cùng e thẹn.
…
Chờ khi Hầu công công lui ra phía sau, chúng quan thở dài một hơi, không ngờ lại nghe thấy tiếng hô lớn từ bên ngoài:
-Phạm Lâm đám hỏi, vốn thật đẹp đôi, Thục quý phi có phần thưởng.
Phạm Nhàn ngẩn ra, cùng Uyển Nhi lần thứ hai hành lễ, Thục quý phi thưởng cho chính là nguyên bản một bộ thư tịch hiếm thấy. Thục quý phi là mẫu tử của nhị hoàng tử, không nghĩ ra cũng có quen biết với Phạm gia, chúng quan không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ.
Không ngờ lại nghe thấy bên ngoài tiếp tục hô lớn:
Chúng quan lại kinh ngạc, vị tài nhân này tuy rằng thân phận không cao, nhưng nhi tử thân sinh duy nhất cũng là đại hoàng tử, vẫn lĩnh binh ở ngoài, được bệ hạ coi trọng vô cùng.
Lễ vật của Ninh tài tử là một thanh kiếm, phù hợp với xuất thân Đông Di thành của nàng. Vợ chồng Phạm Nhàn bất đắc dĩ lần thứ hai hành lễ, cười khổ nhận thanh kiếm Phạm Nhàn nhỏ giọng nói với thê tử mình:
-Thấy không?các nương nương đưa quà tặng tới rồi, Ninh tài nhân tặng kiếm này cho nàng, nếu có gì không thuận, nàng có thể cầm kiếm chém ta.
Lâm Uyển Nhi lại e thẹn, lúc này trước bao nhiêu người, không thể phát tác cắn lang quân một cái được.
Nếu Thục quý phi cùng Ninh tài nhân đều tặng lễ, những nương nương khác tự nhiên đều đưa tới, chỉ là danh tiếng thôi còn đâu mấy người cùng nhau đưa quà tới. Chỉ có Ninh quý tần vốn là người nhà Liễu gia, cho nên mới phá lệ, hơn nữa tin tức ngày hôm nay nàng cũng biết, Liễu thị rốt cuộc cũng được phù chính, cho nên trong lòng vui vẻ, đưa tới danh mục rất nhiều quà tặng, làm cho chúng quan viên giật mình thon thót.
Sau nương nương mới là ban thưởng của hoàng hậu, hoàng hậu thân là quốc gia chi mẫu, ban thưởng tự nhiên cũng khác. Đó là một thanh ngọc như ý trong suốt, bảo khí quý trọng vô cùng, không cách nào hình dung.
Ngày hôm nay quần thần rốt cuộc cũng được mở mắt, từ khi Khánh quốc khai quốc tới nay, cũng không có hôn sự của nhi tử đại thần nào có thể kinh động tới nhiều quý nhân trong cung như vậy!
Đương nhiên, mấy quan lớn biết thân phận của Lâm uyển Nhi cũng không khó lý giải nội tình trong đó. Lâm Uyển Nhi là con tư sinh của trưởng công chúa, then chốt nhất là từ trước tới nay được hoàng đế cùng thái hậu sủng ái, từ nhỏ đã lớn lên trong cung, đương nhiên với những quý phi này tình cảm không thể bàn cãi.
Dần dần, trong viện yên tĩnh xuống, các bộ quan viên cuối cùng cũng minh bạch chuyện gì xảy ra, lúc này vẻ mặt trở nên cẩn thận hơn rất nhiều, ánh mắt nhìn nương tử đều có chút dị dạng.
Rốt cuộc, đợt bom lớn nhất là ngự thư do chính tay bệ hạ viết được đám thái giám bê trong tay như bưng bảo bối vào trong Phạm phủ. Trong viện tất cả mọi người quỳ xuống.
-Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết, Phạm Lâm đám hỏi, vốn thật xứng đôi, tự viết một bức, thay lời chúc mừng.
Phạm Kiến cùng Phạm Nhàn cẩn thận tiếp nhận, mở ra cho mọi người cùng rõ, chỉ thấy trên tờ giấy trắng nõn có viết bốn chữ: “Trăm năm hòa hợp.”
Ý tứ rất đơn giản, thế nhưng lại do hoàng đế đích thân viết chúc mừng gia sự của thần tử, ý tử ẩn giấu trong đó, phi thường không đơn giản. Mọi người trong viện đều suy đoán, Phạm Nhàn cưới Lâm Uyển Nhi, chỉ sợ lấy may mắn lấy được nguyên bảo.
Trong phòng sâu trong thâm cung, hoàng đế bệ hạ Khánh quốc mỉm cười nhìn bức tranh trước mặt, trong tranh tỉ mỉ vẽ một nữ nhân mặc hoàng sam.
Hoàng đế gả Uyển Nhi mình yêu quý nhất cho Phạm Nhàn, nghĩ thầm nữ nhân trong bức tranh này cũng sẽ thích con dâu mình mới đúng. Ngày hôm nay Phạm Lâm đám hỏi có thể phô trương tới như vậy, người bên ngoài đều tưởng rằng nguyên do là hoàng đế bệ hạ yêu thích Uyên Nhi, ngay cả nương nương trong cung cũng không ngờ là lại có nguyên nhân khác. Nhưng người ngồi ngôi cửu ngũ này lại rõ ràng, hắn chỉ là muốn bù đắp cho Phạm Nhàn không thể dùng thân phận hoàng tử tổ chức hôn lễ mà thôi.
Hoàng đế nhìn nữ nhân trong bức tranh, khóe môi hiện lên một tia mỉm cười: “Nàng trước đây rất tích loại phô trương náo nhiệt này, cũng hy vọng nó cũng thích.”