Không biết qua bao lâu Phạm Nhàn mới từ trong tuyết đứng dậy, động tác có vẻ rất thong thả, xem ra còn chưa thoát khỏi tình hình trước đây. Cái chuôi thiêu hỏa côn này bảo hộ rất tốt, chính mình tìm rất nhiều bộ phận lắp lại cùng nhau một lần nữa, phát hiện ra các bộ phận vẫn còn rất tốt, ngay cả dụng cụ quang học vẫn còn hoàn mỹ vô cùng. Phạm Nhàn lúc này mới nghĩ lại lần trước lúc mình đá hai đá vào cái rương này là hành vi ngu xuẩn cỡ nào.
Hắn là một người mù về quân đội, cho nên muốn quen thuộc cái khẩu súng này cũng tốn rất nhiều thời gian, mà sau khi chân chính tiến hành huấn luyện mới phát hiện ra, nguyên lý tưởng cùng hiện thực luôn có một khoảng cách rất lớn. Lúc ngươi phát hiện ra ánh dương quang chiếu sáng thời gian dài trong mộng bỗng nhiên mới minh bạch thì ra là giả hết.
Thế nào là đo khoảng cách, ngắm như thế nào, làm sao để vận hành một cách trơn chu, cũng không phải là những tri thức người trên thế giới này có thể biết được. Phạm Nhàn cũng không thể có lão sư, hắn chỉ có thể chậm rãi lục lọi, nhắm vào cự ly càng xa, mục tiêu càng không dễ dàng bắn trúng. Mà vấn đề tính toán gió ảnh hưởng tới khoảng cách như thế nào, càng là một vấn đề khó khăn hơn.
Cũng may trên người hắn có rất nhiều tính chất đặc biệt bù đắp những thiếu sót này. Đầu tiên, hắn rất lãnh tĩnh, có một loại lãnh tĩnh gần giống với Ngũ Trúc, thứ hai hắn rất ổn định, cỗ chân khí vô danh bá đạo trong cơ thể hắn thủy chung luôn đảm bảo cho cơ thể ở dưới một trạng thái rất cân bằng. Tối trọng yếu nhất là, hắn rất có kiên trì, có một loại kiên trì của thợ săn. Điểm này so với “giấc ngủ trưa” ở kiếp trước cũng khá giống, chỉ cần năng lượng trong cơ thể cân bằng, Phạm Nhàn tin tưởng mình có thể ẩn núp ở một chỗ cả ngày không động đậy cũng được.
Từ trong tuyết đứng lên, hắn cảm thấy thân thể có chút đông cứng rồi, cho nên chậm rãi vận chuyển chân khí bên trong cơ thể. Sau khi hòa hoãn tứ chi một chút, nhìn Ngũ Trúc đứng như cột cờ bên cạnh, lắc đầu:
-Nếu như đối thủ là Yến Tiểu Nghệ, ta không đảm bảo trước khi bắn trúng hắn sẽ không bị hắn dùng tên giết chết.
Ngũ Trúc lạnh lùng nói rằng:
-Ngươi không cần phải dùng cái này.
Phạm Nhàn không phải hiểu rõ ý tứ của hắn, ôm khẩu súng ngắm ngồi trên tuyết nhíu mày nói:
-Kỳ thực ta biết, thực lực của mình ở giữa bát phẩm thượng cùng cửu phẩm hạ, thúc vẫn lừa ta là không muốn ta gặp phải sai lầm lớn. Thế nhưng sau này nếu như đối phó với cao thủ cửu phẩm, trong tay có vũ khí mà người khác không biết, vẫn đỡ hơn là không.
Ngũ Trúc nói rằng:
-Theo ý của ta, ngươi vẫn như cũ chỉ có thất phẩm mà thôi.
Phạm Nhàn tự giễu cười nói:
-Vậy sao có thể giết chết Trình Đại Thụ, còn có thể cùng Cung Điển đối một chưởng.
Ngũ Trúc thẫn thờ nói:
-Cung Điển có bát phẩm, Trình Đại Thụ nhiều lắm chỉ có thất phẩm, hay là ta ở Đạm Châu vài chục năm rồi, tu vi võ đạo thiên hạ đều giảm xuống.
Phạm Nhàn nhíu mày, vỗ tuyết phủ trên mông mình, tuy rằng cũng không nói cái gì, nhưng nghe thấy những lời này không khỏi có chút cảm giác khác thường. Về phần dị dạng ở điểm nào, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào giải thích cho rõ ràng được, lắc đầu nói rằng:
-Ta cần làm chính mình cường đại lên, không phải không thể bảo vệ được người thân bên cạnh, Uyển Nhi còn có hoàng thất cùng trưởng công chúa, Nhược Nhược nữa? Chớ quên, nàng kỳ thực cũng là một hài tử đáng thương không có mẫu thân.
Ngũ Trúc trầm mặc.
Phạm Nhàn mỉm cười, lúc này ánh trăng trên núi tuyết, làm ban đêm thêm trong trẻo, chiếu xuống khuôn mặt hắn làm dung nhân có vẻ thanh mỹ vô trần. Hắn nhìn vài bông tuyết từ trên miếng vải đen che mắt Ngũ Trúc thúc rơi xuống, chẳng hiểu làm sao trong lòng khẽ động, làm ra một động tác từ nhỏ tới lớn không dám làm.
Hắn tiến lên trước một bước, cẩn thận tỉ mỉ đưa tay, muốn lấy những bông tuyết trên miếng vải đen che mắt Ngũ Trúc thúc xuống, động tác rất ôn nhu.
Ngũ Trúc lùi ra sau một chút, thời gian đắn đo lùi ra sau một bước, xảo diệu tới tuyệt vời làm cho tay phải Phạm Nhàn có chút xấu hổ dừng lại ở không trung, cách nửa thước nữa là tới mặt của Ngũ Trúc.
-Quay về đi.
Ngũ Trúc tiếp nhận súng ngắm trong tay hắn, xoay người biến mất trong bóng tối.
Phạm Nhàn nhìn nơi hắn biến mất, trong lòng dâng lên một cỗ ưu thương nhàn nhạt, một tuyệt thế cường giả như vậy mà bị mất đi ký ức của mình, chỉ còn một vài quá khứ khi mình còn cực nhỏ, sau này không biết hắn sẽ ra sao đây?
Năm tháng trong núi, Phạm Nhàn mỗi ngày đều cực kỳ hạn chế rời giường lúc sáng sớm, tu luyện võ đạo, buổi tối cũng rút ra một tít thời gian cùng Ngũ Trúc thúc học tập bản lĩnh ám dạ hành giả (đi ban đêm) trong ngọn núi này. Đại bộ phận thời gian đều cùng Lâm Uyển Nhi cùng muội muội trải qua những tháng ngày thư thái, nhìn các cô nương trong trang viện lon ton một chỗ thi thơ, vẽ tranh, ca hát, đánh bài, ngày đêm cứ như vậy mà đi qua.
Thời gian này, Diệp Linh Nhi cùng Nhu Gia quận chúa cũng ở lại thời gian ngắn, mấy tiểu thư mà quyền quý không khỏi mở ra một hội thi thơ nhỏ. Nhu Gia cô nương dường như cũng thoát khỏi thương tâm sau lễ đại hôn của Phạm Nhàn rồi, chỉ là đôi mắt vụt sáng nhu tình như nước không giống với của một cô nương mười hai tuổi, cầu Phạm gia ca ca viết vài bài thơ dễ nghe. Phạm Nhàn làm sao có thể làm được, mượn cớ lên núi đánh hổ mẹ, chạy trốn mất tăm.
Sắp tới thời gian cuối năm, Phạm Tư Triệt vất vả lắm mới thoát khỏi những phức tạp ở trường tộc học, điên cuồng ngồi trên xe ngựa tới Thương Sơn. Hắn cao hứng bừng bừng lôi kéo tẩu tử hơn tháng rồi không được gặp đi chơi mạt chược. Hắn xem ra, trên chiếu bạc có thể gặp được Lâm Uyển Nhi, giống như là tuyệt đại kiếm khách tìm được một cao thủ có thể đối địch với mình vậy, chính là, nhân sinh tịch mịch như tuyết à…
Đương nhiên, Phạm Nhàn huynh muội ba người ở trong trang viện, hắn thân là thiếu gia, cũng không quên huynh trưởng của thê tử mình, đã sớm phái Đằng Tử Kinh đưa Đại Bảo tới đây, dọc đường còn có tiểu tổ Vương Khải Niên âm thầm bảo hộ, hẳn là sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Hôm nay sau khi ăn cơm trưa xong, Phạm Nhàn bảo hạ lên lên xe ngựa, cùng Lâm Uyển Nhi đi xuống một nơi cách mười dặm dưới chân núi, nghênh đón Đại Bảo. Không chờ quá lâu, liền thấy đoàn xe đi tới, chờ khi đoàn xe dừng lại, Đằng Tử Kinh nhanh chóng chạy lên vấn an Phạm Nhàn cùng quận chúa thiếu nãi nãi. Lâm Uyển Nhi biết người nọ là người thân tín đầu tiên của Phạm Nhàn khi vào kinh, cho nên đối xử với hắn cũng tương đối ôn hòa, chỉ là một lòng sớm tới xe ngựa rồi.
-Tiểu nhàn nhàn.
Không cần phải nói, chỉ cần nghe thấy xưng hô, đã biết là Đại Bảo tới rồi. Phạm Nhàn cười khổ một tiếng, ôm quyền thi lễ, sau đó chạy tới đón người mấy tháng rồi không gặp này, đúng là cậu cả vóc người vẫn mập mạp như cũ. Đại Bảo nhìn phong cảnh chung quanh có chút hiếu kỳ, há miệng cười ha ha mấy tiếng khúc khích nói:
-Tuyết trong kinh cũng ít hơn rất nhiều à.
Thương Sơn tuyết lớn, trên đường phủ không ít tuyết, Lâm Uyển Nhi nhìn tuyết rơi trên đầu ca ca mình, thương yêu đi tới trước, thay hắn lau đi, còn cầm bộ áo khoác da hồ đã chuẩn bị từ trước khoác lên người hắn, oán giận nói:
-Phụ thân cũng là, biết rõ Thương Sơn lạnh thế nào, cũng không chuẩn bị thêm vài bộ quần áo.
Phạm Nhàn mỉm cười, nghĩ thầm tể tướng đại nhân dù sao cũng là một nam nhân, hiện giờ trong Lâm phủ còn có mấy người là nữ nhân chứ. Cho dù hắn muốn bảo vệ Đại Bảo, cũng không có khả năng chu đáo đi, hắn liền quay đầu nói với Đằng Tử Kinh:
-Trên đường không xảy ra chuyện gì chứ?
-Không!~ Đằng Tử Kinh bình tĩnh đáp:
-Trước khi vào núi, có gặp một đoàn xe ngựa khác cũng tới đây, đối phương thấy xe ngựa của chúng ta ngồi là xe ngựa tướng phủ, cho nên đã nhường trước.
Tới Thương Sơn thưởng tuyết, vốn rất thịnh hành, là việc thích nhất của các quý nhân trong kinh đô, hơn nữa khi vào trong núi còn có nơi có binh sĩ đứng gác, đây cũng chỉ là một việc nhỏ. Phạm Nhàn cũng không đặt ở trong lòng, nói vài câu rồi chuẩn bị lên núi.
Không ngờ lúc này lại nghe thấy tiếng vó ngựa gấp gáp ở đằng sau. Chỉ sau một lát, một đội xe ngựa hùng hùng hổ hổ tiến tới, đây chính là nơi giao điểm của các đường vào núi, cho nên nhất thời vô cùng chật chội, cũng khó có thể quay ngược trở về được.
-Chính là bọn họ.
Đằng Tử Kinh có chút khó xử:
-Thiếu gia, ta cũng không nói gì là muốn ngài không tức giận.
Khi gia đinh dừng xe ngựa ở đây, bọn chúng thực đã muốn mắng chửi lên. Phạm Nhàn híp mắt nhìn qua, mới biết được thì ra là xe ngựa của nhà Lễ Bộ thượng thư Quách Du Chi, không khỏi mỉm cười, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Bọn họ bên này không có phản ứng gì, bên kia nhìn thấy cũng hiểu rõ, thì ra là xe ngựa của tướng phủ lần trước đã đoạt đường đi trước một lần rồi. Quách phủ cũng không dám tranh đường đi, cho nên dáng vẻ bệ vệ có vẻ tiêu biến đi khá nhiều.
-Xe của tướng phủ, cũng không thể ngăn ở giao lộ không cho người khác đi à, chúng ta dã nhường một lần rồi các ngươi còn không đi nhanh một chút?
Trong xe ngựa Quách gia truyền ra một thanh âm có chút quen thuộc với Phạm Nhàn.
Ngay sau đó, một công tử ca hào hoa phú quý từ trên xe ngựa đi xuống, chỉ vào đoàn người Đằng Tử Kinh quát mắng:
-Còn không mau tránh ra? Lâm tướng còn ở trong kinh đô, các ngươi những người này không biết tới Thương Sơn làm cái gì đi nữa.
-Quách huynh?
Phạm Nhàn mừng rỡ, hướng tới bên kia chắp tay một cái bắt chuyện.
Quách Bảo Khôn nghe thấy có người gọi tên mình, còn có vẻ thân thiết vô cùng, tưởng gặp được người quen, vẻ mặt tươi cười xoay người lại, không ngờ vừa nhìn thấy cái tên đánh hắc quyền (đánh lén) Phạm Nhàn, dáng cười trên mặt nhất thời trở nên cứng đờ, rồi lại có vẻ xấu hổ vô cùng. Trong mắt hắn ngoài vẻ khẩn trương ra còn mang theo một chút sợ hãi, đây là ai chứ? Đây là Phạm Nhàn…
Một lần hội thơ dẫn tới một lần lên phủ nha môn kinh đô. Một lần trên điện, mình rốt cuộc đắc tội thê thảm với đối phương, mà đối phương lại vẫn ở trong kinh đô vui vẻ như không, mình muốn hại đối phương một lần, đối phương ngược lại mà dựng lên một đoạn truyền kỳ. Hiện giờ đối phương đã thành hôn với một vị cô nương, lúc đại hôn phô trương thế nào Quách Bảo Khôn cũng biết, bản thân mình rốt cuộc có chết cũng không muốn gặp phải đối phương lần nữa, nào đâu biết được hôm nay lại xui xẻo như thế này!
Phạm Nhàn nhìn dáng vẻ của hắn, trong lòng tấm tắc thầm than, nghĩ thầm người này vận khí sao lại xui xẻo tới nông nỗi như vậy chứ, làm thế nào lại tình cờ gặp mình ở đây?
Nhìn hơn mười xe ngựa Quách phủ như thỏ chạy nhanh xuống chân núi, Phạm Nhàn vân vê cổ tay. Lâm Uyển Nhi đi tới, nhỏ giọng nói rằng:
-Không có việc gì tự nhiên cản người khác lên núi làm cái gì? Tuy nói hắn chỉ là một quan biên soạn trong cung, nhưng dù sao cũng là cận thần bên cạnh thái tử ca ca, tương lai sẽ có một ngày nhập các. Huống chi Thương Sơn cũng không phải là của Phạm gia ta, nếu để người khác biết được, không phải nói chúng ta quá bá đạo sao.
-Ta cũng không đuổi hắn khỏi núi mà.
Nghe thê tử nói như vậy, trên khuôn mặt thanh mỹ của Phạm Nhàn hiện lên nụ cười quỷ dị, mỉm cười nói:
-Ta chỉ nói nửa đêm tới tìm hắn đi uống trà, ai biết hắn lại bỏ chạy nhanh như thế chứ.
Lâm Uyển Nhi nghe hắn nói ôn nhu như vậy, không nhịn được nở nụ cười:
-Chàng đó, trong kinh đô ai mà chẳng biết chàng đánh hắc quyền, nửa đêm tới tìm hắn. Quách Bảo Khôn trong lòng có quỷ, tự nhiên muốn chạy trốn rồi, hắn hôm nay đánh thua chàng, quyền lại không lớn bằng chàng, ngoại trừ chạy ra còn có thể làm gì bây giờ?