-Nghe nói năm đó thượng kinh phản loạn, Hầu gia mạo hiểm ra ngoài cung, cầm theo thư viết tay của thái hậu, điều động Cẩm Y vệ của Trầm đại nhân, lúc này mới vãn hồi đại thế được. Từ đó về sau Trầm đại nhân đường làm quan rộng mở, cùng Hầu gia có giao tình vô cùng tốt, cho nên muốn mời Hầu gia giới thiệu một chút.
Lời này chính là nói tới chuyện vẻ vang duy nhất cả đời của Trường Ninh hầu. Trường Ninh hầu vốn hơi say, vẻ mặt hồng hồng, men say càng đậm, mặt đầy ý khoe khoang, nhưng dù sao hắn cũng không ngu xuẩn, cũng có thể nghe ra chuyện có chút cổ quái, đặt chén rượu xuống, dùng ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm vào Phạm Nhàn hỏi:
-Tiểu Phạm đại nhân, ngươi là sứ thần, đi gặp Trấn Phủ Ti Chỉ Huy Sứ... chuyện này không khỏi có chút không có quy củ à.
Phạm Nhàn mặt mày ủ ê nói rằng:
-Hầu gia cũng biết, sứ đoàn thân ở dị quốc, luôn luôn có nhiều nơi đi tới không tiện.
Hắn nhỏ giọng nói rằng:
-Kỳ thực không dối gạt gì Hầu gia, vãn bối tại kinh đô cũng đắc tội rất nhiều quan, ngay cả bệ hạ cũng không đỡ cho ta được, cho nên mới tìm cái cớ đi sứ lần này, đưa vãn bối tới Bắc Tề.
Trường Ninh hầu liên tục gật đầu, liên tục gõ chén rượu, trong lòng ngẫm nghĩ, năm ngoái Bắc Tề chiến bại, quyền quý có liên quan cùng thái hậu đều bị lên hỏa lò hết, cho lên Trường An hầu bị giáng chức về nhà, mà chính hắn một thân huynh đệ với thái hậu, cũng bị đi tới phía nam ký cái hiệp nghị mất nước nhục nhã kia… Phạm Nhàn ở Nam Khánh đắc tội với rất nhiều quan văn, chuyện tình thực có chút khiếp sợ, nam triều tể tướng bị triệt, lễ bộ thượng thư bị bắt, mười sáu vị quan lớn bị chém. Chuyện vụ án kỳ thi mùa xuân sôi sùng sục, ngay cả triều đình Bắc Tề cũng biết các việc này, cho nên Trường Ninh hầu tin tưởng Phạm Nhàn nói thật.
-Nhưng vì sao muốn gặp trấn phủ ti sứ đây?
Trường Ninh hầu có chút khó xử, hơn nữa quả thực không biết vị quan viên trẻ tuổi này muốn làm cái gì.
-Ta muốn phát tài, không biết Hầu gia có muốn không?
Nghe hai chữ phát tài, Trường Ninh hầu nhất thời hứng thú.
-Buôn bán!~ Phạm Nhàn thay hầu gia đổ đầy chén rượu, lúc này bốn phía quanh bàn tiệc không còn người hầu nào khác, chỉ còn một già một trẻ hai người, thanh âm của hắn nhỏ cực kỳ.
-Hầu gia hẳn là đã nghe tin tước, tối đa là năm sau, ta sẽ tiếp nhận nội khố phía nam. Mà buôn bán của nội khố, chí ít có bốn thành sẽ đưa lên phương Bắc, cho nên ta phải làm quan hệ thật tốt với trấn phủ sứ, không phải thế thì làm sao bình an được?
Trường Ninh hầu nhìn hắn một cái, trong lòng hiện lên vẻ kinh sợ, vô ý thức quát lên:
-Ngươi còn muốn làm tư!
Phạm Nhàn đưa ngón tay dựng thẳng lên môi, cười cười, uống một ngụm rượu nói rằng:
-Hầu gia người xem, vụ làm ăn này thế nào?
Trường Ninh hầu đã tỉnh rượu rất nhiều, phân nửa là bị dọa tỉnh lại, phân nửa là vui mừng mà tỉnh. Nam Khánh mấy năm nay quật khởi như vậy, dựa vào cái gì? Không phải nguyên là do hệ thống buôn bán của Diệp gia lưu lại sao? Nếu như có thể nói biến lợi ích của nam triều thành lợi ích của tư nhân, vậy là một con số kinh người bực nào?
Nhưng mà Trường Ninh hầu cũng không thể tin hết được, người quan viên nam triều trẻ tuổi này lá gan thật sự lớn như vậy sao? Vị Hầu gia tự hỏi một lúc lâu, nghĩ tới nghĩ lui, đối phương nếu như muốn làm tư mà nói, quả thực nên cần phải có quan hệ tốt với Trấn phủ sứ, về phần tệ đoan? Đúng là một chút cũng không.
Dù thế nào đối phương cũng là người giữ tiền trong nội khố của Nam Khánh, triều đình Đại Tề ta một chút tổn thất cũng không có! Nếu như buôn lậu thành công mà nói, tương lai giá hàng còn có thể xuống, trong cung còn có thể lấy được một lượng tiền lớn, thái hậu cùng hoàng đế chỉ sợ mừng rỡ vô cùng. Loại chuyện hại người lợi ta này ngu sao không làm?
Trường Ninh hầu uống một ngụm rượu nói rằng:
-Được! Ta an bài cho ngươi cùng lão Trầm gặp mặt, nhưng mà…
-Nhưng mà sao?
-Phạm Nhàn ta phải nói rõ, chuyện này, phải được đồng ý từ trong cung mới được.
-Không được! Ta hôm nay nói cũng đủ rùi, vốn chỉ có ta ngươi ba người buôn bán phát tài, nếu như Hầu gia làm như thế, chẳng phải là ta là cái túi tiền đeo bên lưng quần của triều đình Bắc Tề các ngươi sao?
Phạm Nhàn chắc như đinh đóng cột nói.
Trường Ninh hầu biết đối phương nói có lý, nhưng cười khổ nói rằng:
-Chuyện lớn như vậy, ta thực sự không dám làm chủ à.
-Hầu gia còn lo lắng một chút sao?
Phạm Nhàn lạnh như băng nói rằng:
-Nhưng mà việc này liên lụy tới tính mệnh thân gia ta, miệng của Hầu gia nên kín một chút.
Phạm Nhàn trong mắt bỗng nhiên lóe ra thần sắc hung ác, thần sắc này rơi vào trong mắt Trường Ninh hầu. Hầu gia tự nhiên không sợ chút nào, trái lại cười nhạt nghĩ thầm, ngươi đường đường là văn thần, không ngờ lại dùng những thủ đoạn này, đâu phải là đối thủ của Trấn phủ ti bọn họ. Lúc này có lẽ Trường Ninh hầu bị tiền bạc khổng lồ của hai chữ buôn lậu làm cho tâm thần kinh hãi, hồn nhiên quên mất thân phận thực sự của Phạm Nhàn là gì.
Phạm Nhàn nhìn thần sắc đối phương, biết con mồi đã mắc câu khá sâu rồi, cười ha ha chuyển trọng tâm câu chuyện, nói chuyện xung đột giữa Trường n hầu cùng sứ đoàn hôm nay, mời Trường Ninh hầu ra tay trợ giúp hòa giải một chút.
Trường Ninh hầu lúc này trong lòng toàn bộ đã nhớ kỹ việc an bài Phạm Nhàn cùng Trầm chỉ huy sứ gặp mặt, lại muốn vào cung thuyết phục thái hậu làm chuyện buôn bán có lợi vô cùng này, tát nhiên là đáp ứng rồi, mắng:
-Huynh đệ của ta chuyện chính sự không làm chỉ là chuyện náo loạn, ngươi yên tâm đi, chuyện này ta xử lý được.
…
Cơm no rượu say, tình thâm ý không nồng, Phạm chính sứ từ biệt hầu phủ, lên xe ngựa chuẩn bị quay về sứ đoàn. Chính lúc này chợt nghe thấy phía trước một tiếng vó ngựa gấp gáp, dừng ngay bên cạnh xe ngựa.
Phạm Nhàn vén rèm nhìn lại, phát hiện quả nhiên là đại công tử Trường Ninh hầu, Hồng Lư Tự thiếu khanh Vệ Hoa chạy về, không khỏi miệng lộ ra nụ cười mỉm --- hôm nay tặng lễ cho Trường Ninh hầu phủ, đã đạt được bốn mục tiêu, xem ra cũng thành rồi.
-Phạm đại nhân, ngươi cuối cùng là muốn làm gì?
Vệ Hoa cắn răng, đè thấp thanh âm, quay mặt về cửa sổ xe Phạm Nhàn nói rằng.
Phạm Nhàn uống một ngụm rượu, mùi chua thối làm cho Vệ Hoa phải bịt mũi. Chính hắn lấy tay phẩy phẩy lên không khí, giải thích nói:
-Ta cùng với lệnh tôn là bạn rượu năm rồi, hôm nay tới Thượng Kinh, đương nhiên phải tới bái phỏng một chút rồi.
Vệ Hoa tức giận nói:
-Ngài là sứ thần một nước, nói và làm đều bị người khác chú ý, nếu như muốn thật sự tới thăm hỏi, cũng phải chờ khi quốc sự chấm dứt, do Hồng Lư Tự của ta an bài, được ý chỉ của trong cung thông qua lễ bộ. Ngài đột nhiên tới, nếu như rơi vào trong mắt quần thần, thì cha ta ngày mai làm sao mà trả lời với trong cung được.
Phạm Nhàn buồn cười nói rằng:
-Hầu gia là người một đời hào hiệp, hắn không thèm để ý tới mấy cái này. Thiếu khanh đại nhân phong thái kém xa lệnh tôn à.
Vệ Hoa mạnh mẽ đè nén tực giận trong lòng mình xuống, nén giận nói rằng:
-Gia phụ thích rượu, thế nhân đều biết… Phạm đại nhân, ngài cuối cùng là muốn gì đây?
Phạm Nhàn ánh mắt nguội lạnh vô cùng, lãnh tĩnh nhìn Vệ Hoa, con mắt đạm mạc khiến cho Vệ Hoa cảm thấy có chút không được tự nhiên, chỉ nghe hắn trầm giọng nói rằng:
-Ta muốn làm cái gì? Ta nghĩ muốn buôn bán với lệnh tôn một chút.
Vệ Hoa không biết hắn nói có ý gì, nhưng trực giác phát hiện ra chuyện này cực kỳ hung hiểm, đưa tay vươn tới cửa sổ xe ngựa Phạm Nhàn, nhíu mày nói rằng:
-Phạm đại nhân, có chuyện gì cứ nói thẳng.
-Ta hôm nay tìm được ngươi rồi, ngươi ẩn núp cũng kín a.
Phạm Nhàn cười như không cười nhìn hắn:
-Ta muốn tìm vị phó chiêu an sứ, kết quả hắn không có ở Lễ bộ, ta ngược lại muốn hỏi một chút, ta cuối cùng là muốn đi tìm ai đây?
Vệ Hoa có chút xấu hổ trả lời:
-Tất cả vì công việc, không phải sứ thần quý quốc đang cùng lễ bộ bàn bạc công việc sao?
-Vẽ địa giới đang làm, đổi người cũng đang làm.
Hai mắt Phạm Nhàn lạnh lùng nhìn hắn nói rằng:
-Nhưng chuyện ta làm, ngươi thân là Hồng Lư Tự thiếu khanh tất hiểu rõ ràng, không nên muốn vòng vo nữa, trong vòng ngày mai, ta phải nhìn thấy người.
Vệ Hoa mạnh mẽ nói rằng:
-Thủ tục rườm ra, vị đại nhân muốn thấy không thể nhất thời mà thấy được?
-Vậy à, ngày mai ta sẽ tiếp tục tới gặp lệnh tôn.
Phạm nhàn cười nói:
-Uống chút rượu, nói chuyện tâm tình, thương lượng chuyện buôn bán, cuộc sống đi sứ như vậy, coi như là khoái hoạt đi.
Vừa nói xong, xe ngựa liền đi lên, dưới hộ vệ của quân đội Bắc Tề, vô cùng khoái hoạt đi tới nơi dừng chân.
Vệ Hoa căm tức ném roi ngựa cho gia đinh, chạy vào trong phủ, một đường hỏi thăm Phạm Nhàn tới đây lúc nào, đã làm ra chuyện gì, đợi khi nghe thấy Ngụy Thống Lĩnh nói như vậy, trong lòng hắn mới chút chút yên tâm, nghĩ tới đám thần tử của bệ hạ rất khó mượn việc này làm ra chuyện gì.
Vào phòng khách, nhìn Trường Ninh hầu vẫn ngồi một chỗ uống rượu, Vệ Ha mạnh mẽ áp chế buồn bực trong lòng, cung kính đi tới thi lễ.
Nhìn nhi tử tiền đồ nhất nhà mình trở về, Trường Ninh hầu mồm miệng mở ra nói:
-Tới tới tới, hôm nay nhà ta có khách tới, cái tên Phạm Nhàn ta thường hay nhắc tới đó, hắc, tiểu tử này, không ngờ mang tới cho ta rượu mạnh mà mấy tên chết tiệt ở đường Tú Thủy cứ giấu như gia bảo.
Vệ Hoa rốt cuộc không nhịn được rồi, thở dài khuyên bảo nói:
-Phụ thân, đối phương dù sao cũng là sứ thần địch quốc, hôm nay trong triều có bao nhiêu người đang nhìn vào hai nhà Trường Ninh, Trường An chúng ta, ngài có thể hay không…
Nói còn chưa hết, Trường Ninh hầu đã cắt lời:
-Thế thì sao? Ta là thân huynh đệ của thái hậu, tiếp khách ở trong nhà mình, lẽ nào cũng không được?
-Đó không phải là khách nhân bình thường đó là sứ thần Khánh quốc!
Thanh âm Vệ Hoa cũng lớn lên
-Nguyên nhân chính là vì nhà của chúng ta không giống với người khác, cho dù là nể mặt cô mẫu, ngài cũng không nên để cho Phạm Nhàn tiến vào nhà.
Chẳng hiểu vì sao, Vệ Hoa hung lên, Trường Ninh hầu lại mềm xuống, ôm chén rượu, trên mặt đau khổ, ngữ điệu mang theo một chút nức nở:
-Cái gì mà nể mặt với không nể mặt, cô cô người khi vào cung, phụ thân người đã không có mặt mũi gì rồi! Ta là người thế nào? Là học sinh của Trang Mặc Hàn! Nhưng trong mắt những người ngoài ta là cái gì? Ngươi ở trong kinh thành nhiều năm như vậy rồi, ngươi xem có đại thần trong triều nào nguyện ý tới xem ta không? Tới bái phỏng ta, chỉ là một vài tên mặt mũi không ra gì, ta xem chỉ phát ghét.